Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 552: Chương 552




Quán cà phê. Ở căn phòng trên tầng hai. Chỗ ngồi gần cửa sổ, vẻ mặt của Vương Ái Linh phấn khích nhìn Dương Mỹ ở đối diện, có chút kích động nói: “Chị họ, thì ra chị là bậc thầy giám bảo “Trì Mộ”

à, ôi trời ơi, chị ở nước ngoài phát triển vài năm, không nghĩ tới đã có thành tựu lớn như vậy rồi, thật là làm cho em phải lau mắt mà nhìn đó.”

Dương Mỹ cong môi cười, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo lại tự tin. Bây giờ cô ta rất hưởng thụ tất cả sự sùng bái và hâm mộ mà mọi người dành cho cô ta.

“Chị đã đến Hải Thành được mấy ngày rồi, mà hôm nay em mới biết thân phận của chị à? Xem ra chị họ đây không có chút quan trọng gì trong mắt của em đây mà.”

“Không phải đâu mà.”

Vương Ái Linh bĩu môi, giọng hờn giận nói: “Hai ngày nay em đang bận rộn nhậm chức, bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có chú ý đến xu hướng của dư luận bên ngoài, còn không phải là em vừa nghe nói chị chính là Trì Mộ, đã lập tức mời chị đi uống cà phê rồi sao.”

Dương Mỹ mỉm cười, nhưng trên mặt lại không bất cứ độ ấm nào, trong mắt lại càng lạnh lẽo.

Năm đó cô ta và mẹ rơi vào chốn đường cùng bị mọi người bắt nạt, người cậu tốt của cô ta, cũng chính là ngài thị trưởng bây giờ không hề quan tâm đến cái gọi là tình cảm máu mủ gì cả.

Cô ta và mẹ đến cửa đau khổ cầu xin, ông ta lại lo lắng dẫn họa trên người, đuổi như đuổi ăn mày cho hai mẹ con cô ta mấy chục triệu, sau đó đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi Hải Thành. Hôm nay cô ta oai phong trở về, trên đầu đỡ lấy cái danh hiệu “Trì Mộ”, được vô số nhà sưu tầm và chủ doanh nghiệp trên quốc tế ủng hộ, người cậu tốt kia của cô ta ngược lại có cái mũi chó rất thính, trực tiếp cúi người bắt đầu làm con chó thè lưỡi ra la liếm.

“Chị nghe nói em gái họ nhập chức ở tổng bộ của Lục Thị rồi, tiền đồ bừng sáng, sau này cần phải dựa vào em gái họ trông nom nhiều hơn.”

Vương Ái Linh thoáng cái sững sờ, miễn cưỡng nằm dài trên mặt bàn, giọng nói buồn bực: “Người phụ nữ xấu xí Dương Tâm kia quá ghê tởm, cô ta lại dám lên mặt với em, cô ta được coi là cái thứ gì chứ, một đứa con hoang ngay cả nguồn gốc cũng không thể tìm được mà thôi, cũng không biết mẹ của cô ta trước đây đã dan díu với ai mà lại sinh ra nghiệp chướng như vậy, cô ta lại dám khoa tay múa chân với em, nhưng em là con gái cưng của thị trưởng đấy, trước giờ đã khi nào phải chịu ấm ức như thế này đâu?”

Dương Mỹ nhíu mày, cong môi mỉm cười. Bây giờ danh tiếng của Dương Tâm quá lớn, cho dù trên đầu của cô ta gánh cái danh “Trì Mộ”

đi chăng nữa, thì ngọn gió ấy vẫn không vượt qua được cái áo choàng đại lão kia của Dương Tâm. Nếu như có thể mượn tay của cô chủ ngổ ngáo này để bôi xấu danh tiếng của Dương Tâm, vậy sau này cô ta đã có thể thay thế Dương Tâm, dùng thân phận “Trì Mộ”

đứng vững gót chân trong cái vòng nhân vật nổi tiếng ở Hải Thành rồi. Hơn nữa không ai có thể kéo chân cô ta được nữa.

“Em họ có bằng cấp có thân phận có bối cảnh có nhan sắc, mấu chốt vẫn là con gái cưng của thị trưởng, cho dù mười có mười Dương Tâm cũng không bằng một đầu ngón tay của em, chị ủng hộ em chèn ép cô ta, nếu như cần chị hỗ trợ, chỉ cần em mở miệng, chị nhất định dùng toàn lực giúp đỡ em.”

“Thật sao?”

Trên mặt Vương Ái Linh lộ ra một vẻ vui mừng: “Có chị họ giúp em, em nhất định có thể lật đổ Dương Tâm, thay thế cô ta trở thành người được anh Lục cưng chiều, đến lúc đó em sẽ mượn tay anh Lục nâng chị họ lên cao hơn nữa.”

“…”

Dương Mỹ nhẹ nhàng mỉm cười. Thì ra cái cô chủ ngổ ngáo này thích Lục Gia Bách à, vậy thì càng dễ dàng giải quyết hơn rồi, cũng càng có thể trở thành một quân cờ để cô ta bôi xấu Dương Tâm. …

Cùng thời điểm đó. Trong một căn phòng khác của quán cà phê. Thẩm Thanh Vi liếc mắt nhìn người phụ nữ có khuôn mặt có chút giống mình ở đối diện, nhíu mày hỏi: “Bà chính là bà chủ Trần đằng sau công ty Thái Trang? Hình như chúng ta không quen biết nhau thì phải, bà hẹn tôi ra đây để làm gì?”

Trần Cát Phượng đưa tay chỉ vào mặt của mình, lại chỉ vào khuôn mặt của Thẩm Thanh Vi, cười nói: “Cô Thẩm thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán ra thân phận của tôi và mục đích mà tôi hẹn cô ra đây sao?”

Thẩm Thanh Vi gắt gao nắm chặt tay lại. Tuy trong lòng cô ta cũng có một ít suy đoán, nhưng khi nghe bà ta chính miệng thừa nhận, khó tránh khỏi cảm thấy xúc động. Trần Thục Quyên. Trần Thục Quyên. Người phụ nữ này thật sự là bà Dương, người đã bị chôn trong biển lửa vào hai mươi năm trước sao? Năm đó bà ta chết trong biển lửa đến tro cốt cũng không còn, chuyện này đã gây chấn động toàn bộ giới quý tộc ở Hải Thành. Tất cả mọi người đều đã nói rằng bà ta đã chết rồi mà, trực tiếp bị lửa đốt thành tro mà chết. Nhưng vì sao bà ta vẫn còn sống? Hơn nữa còn hoàn hảo không chút tổn hại gì mà xuất hiện ở trước mặt cô ta? Không, cũng không tính là hoàn hảo không chút tổn thương nào. Bởi vì ngoại hình của bà ta có chút thay đổi, vẻ ngoài cũng có chút không quá giống hai mươi năm về trước. Nếu như cô ta đoán không sai, hẳn là bà ta đã làm phẫu thuật chỉnh hình, nhìn qua chỉ có một bộ dạng tương tự như hình dáng cũ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.