Ngay sau đó, mấy người đang bảo vệ Dương Tâm và đám người nịnh hót Dương Mỹ đã đánh nhau. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Dương Mỹ không khỏi nở nụ cười nơi khóe môi khi nhìn đám người đang hỗn loạn đó.
Có vẻ như không phải tất cả mọi người ở Hải Thành đều ủng hộ người phụ nữ Dương Tâm kia.
Đúng vậy, Dương Tâm không chỉ là một người nổi tiếng mà cô còn bắt cóc hoàng tử bạch mã trong lòng của vô số người phụ nữ nên cô được yêu thích mới là lạ đó.
Nhìn thấy những người đang tâng bốc Dương Tâm và khen ngợi thành công của cô mà nụ cười trên khóe môi Dương Mỹ lại trở thành mỉa mai.
Không bao lâu nữa đâu, những người này sẽ quay đầu lại để nịnh hót bợ đỡ cô ta mà thôi.
Cô ta mới là đối tượng ngưỡng mộ của mọi người trong Hải Thành này.
Dương Tâm được coi là gì chứ. Nếu một ngày mà cô vẫn chưa tìm được bố ruột thì vẫn sẽ bị người đời mắng là đồ không cha mà thôi.
Một đứa con hoang thì bẩn thỉu hơn so với cô ta nhiều.
“Mọi người yên lặng, yên lặng. Những người tới đây hôm nay đều là hâm mộ phong thái của sư phụ Trì Mộ. Cho dù không nể mặt của các vị lãnh đạo cao cấp của bảo tàng thì cũng nên nể mặt sư phụ Trì Mộ chứ.”
Người đàn ông mặc vest nói to rồi bất ngờ ngăn cản vụ ẩu đả của đám người đó.
Dương Mỹ kịp thời chen ngang: “Mọi người, tôi không có ý định kích động mâu thuẫn giữa tôi và cô Dương. Thật ra, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Dù hôm nay tôi có lập được một số thành tích nhưng so với cô Dương thì tôi vẫn không là gì. Vì vậy, mọi người hãy ngừng gia tăng mâu thuẫn giữa hai chúng tôi đi ạ.”
Nói xong, cô ta thong thả đi về phía gian hàng triển lãm bên cạnh.
“Tiếp theo, để tôi giới thiệu với các bạn một số bảo vật của tòa thị chính trong viện bảo tàng.”
“Mua danh trục lợi, không biết xấu hổ.”
Lúc này, trong đám đông phát ra tiếng dè bỉu.
Sau đó, một bóng dáng mảnh mai bước ra khỏi đám đông.
Hạ Mộc Nhiên chỉ vào Dương Mỹ đang đứng trên gian hàng triển lãm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai có thể chứng minh người phụ nữa này là sư phụ Trì Mộ chứ? Không ai có thể chứng minh điều đó. Nếu đã không có ai chứng minh cô ta đúng thật là sư phụ Trì Mộ thì mấy người còn nịnh hót bợ đỡ cô ta làm gì chứ? Mấy người không sợ bị cô ta lừa gạt sao?”
Ồ…
Sau một hồi im lặng, ai đó hét lên: “Vậy tại sao cô lại nói rằng cô ấy không phải là sư phụ Trì Mộ chứ? Cô đã nhìn thấy sư phụ Trì Mộ thật chưa?”
“À, xem ra lại là một người thích ton hót nịnh bợ Dương Tâm, bây giờ chỉ cần nhìn thấy loại người nịnh hót Dương Tâm là tôi liền cảm thấy tức giận rồi. Cô ta là mẹ cô hay là tổ tông của cô vậy. Cô muốn quỳ rạp bên cạnh cô ta đến mức đó rồi sao?”
“Cô nói cô Dương không phải là sư phụ Trì Mộ thì hãy đưa ra chứng cứ đi. Nếu không có chứng cứ thì đừng nói mò như vậy chứ. Nếu không phải sư phụ Trì Mộ thì chỉ bằng việc cô ấy giả mạo Trì Mộ mấy ngày qua thì sư phụ Trì Mộ đã xuất hiện vạch mặt cô ấy rồi.”
“Đúng vậy, đã mấy ngày trôi qua kể từ khi thông tin cô Dương là sư phụ Trì Mộ đã được tiết lộ mà tại sao người thật sự vẫn chưa lộ diện. Điều đó còn chưa đủ chứng minh cô ấy là thật sao? Ồ, cô đừng nói là Trì Mộ đã chết nên cô ta không thể đến đây được để vạch trần cô ấy nha, nếu không người ta sẽ cười ra nước mắt đó.”
Ngay sau đó, bốn phía vang lên những trận cười ầm vang.
Hạ Mộc Nhiên tức giận đến cực điểm, đến nỗi giậm mạnh hai chân xuống đất.
“Các người…”
Dương Mỹ nheo mắt nhìn cô gái trên khán đài, giọng nói lạnh lùng: “Cô gái này, nhìn cô chắc cũng là vị thành niên rồi, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình đó nha, tôi giả mạo danh tính thế nào? Nếu cô kiện tôi thì đưa ra bằng chứng đi?”
“Đúng, đưa ra bằng chứng đi, mấy ngày trước Dương Tâm cũng đã nghi ngờ cô ta là giả mạo, kết quả là đã giận dữ tát cô ta một cái, tiếp theo cô ta không thể không xin lỗi được, nếu như cô dám vu tội cho đại sư lớn tuổi thì cũng phải chịu trách nhiệm với hành động của mình chứ.”
“Các, các người…”
Hạ Mộc Nhiên tức giận đến mức run rẩy cả người.
Vốn định nói rằng “Trì Mộ thật sự đã chết rồi, cô gái này là giả.”
Nhưng tình hình trước mắt đã nói cho cô biết, nếu như cô thật sự nói ra những lời này thì đoán chừng cô sẽ bị phun thành cái sàng mất.
“Mộc Nhiên, quả thật em đã vu oan cô Dương, mau xin lỗi cô ấy đi.”