Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 573: Chương 573




Lạc Hồ nhướng mày: “Ông có chắc không? Nhị trưởng lão, ông đừng ảo tưởng nữa, dù sao cháu trai của ông đang ở trong Thận Hành Đường đó. Nói không chừng cậu ta sắp tắt thở rồi cũng nên.”

Hai chân nhị trưởng lão mềm nhũn và ông ta ngồi ngã phịch xuống ghế.

Lạc Hồ nhìn thấy ông ta bị trúng đòn sâu thì không khỏi nở nụ cười: “Đúng thật là tôi đã giành quyền kiểm soát Trung Đông từ tay dòng họ Hải Nhân. Trong những năm qua, Ám Long đã kiếm được không ít. Vì vậy tôi sẽ hào phóng giúp đỡ mấy người, tôi sẽ trả lại phần địa bàn đó cho ông vậy.”

Ánh mắt của nhị trưởng lão sáng rực lên, ông ta run giọng hỏi: “Cậu, cậu nói thật chứ? Đúng thật là cậu muốn trả lại địa bàn kia cho dòng họ Hải Nhân sao?”

“Điều kiện tiên quyết là ông phải giao con trai tôi ra đây. Đương nhiên là tôi cũng sẽ thả cháu trai của ông ra.”

Nhị trưởng lão nhắm mắt lại, khi ông ta mở mắt ra lần nữa thì trong ánh mắt đục ngầu ấy đã trở nên bình tĩnh.

Dường như ông ta nghiến chặt răng mà nói đúng một từ: “Được.”

Vừa dứt lời thì ông ta im lặng một lúc rồi lại nói: “Trước tiên cậu phải bố trí đám người của Ám Long rút khỏi Trung Đông, tôi sẽ thả con trai của cậu ra sau khi người của tôi tiếp quản nơi đó.”

Lạc Hồ nhún vai: “Tôi không có vấn đề gì cả, nhưng ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa mới có thể luân chuyển quyền lực được.

Nhị trưởng lão có chắc là cháu của ông có thể sống sót được qua ba bốn ngày này chứ?”

Nhị trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nghe ken két.

Lạc Hồ lại nói: “Ông yên tâm đi. Hải Vy là người phụ nữ của tôi và cũng là con gái của dòng họ Hải Nhân của ông. Tôi sẽ coi như nể mặt của cô ấy mà sẽ không lật lọng đâu.”

Nhị trưởng lão có quyền lựa chọn sao?

Không có.

Nếu Lạc Hồ không có đứa con trai này thì còn có thể sinh đứa con trai khác. Anh ta đang ở tuổi sung sức, còn sợ không có người thừa kế sao?

Nhưng ông ta thì khác, con trai ông ta đã chết, còn ông ta thì không thể được nữa. Bởi vậy đứa cháu trai này chính là huyết mạch của ông ta.

Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa cháu nhỏ này thì đúng là ông ta sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.

“Được, lần này tôi sẽ tin cậu. Lạc Hồ, nếu cậu có lương tâm thì không nên dùng Hải Vy ra làm mồi nhử. Con bé đã vì cậu mà trả giá quá nhiều, nó không phải là công cụ để cậu giao dịch đâu.”

Lạc Hồ cười nhạt: “Ông yên tâm. Tôi nói được sẽ làm được.”

Nhị trưởng lão phất tay ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh: “Dẫn cậu chủ nhỏ lên đây.”

“Dạ.”

Một lúc sau, cậu chủ nhỏ Dương được đưa đến.

Cậu bé kia vừa được ăn ngon ngủ kĩ nên trông có vẻ béo ra vài phần.

Nhị trưởng lão nhìn cậu bé trắng nõn nộn thịt trước mặt thì trong lòng không khỏi tức giận.

Đứa trẻ này thì được ăn ngon ngủ kĩ, còn đứa cháu đáng thương của ông ta phải chịu tra tấn dã man ở Thận Hành Đường. Lạc Hồ đưa tay vỗ vỗ sau đầu cậu bé, sau đó nói với nhị trưởng lão: “Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi về trước đây.”

Nhị trưởng lão xua tay, vẻ mặt đau xót: “Cút đi.”

“…”

Ngay khi Lạc Hồ rời đi với cậu con trai nhỏ bé thì nhị trưởng lão nhận được một cuộc gọi từ trong nhà gọi đến.

Khi nghe tiếng cháu trai gọi ông nội thì lúc này ông ta mới biết mình đã bị lừa.

Sau khi cúp máy, ông ta tức giận đập nát chiếc điện thoại.

Thằng oắt con Lạc Hồ, thế mà dám lừa ông đây một vố.

Trong lúc tức giận nhưng đồng thời ông ta cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cháu trai còn nguyên vẹn, đó chính là điều tốt nhất. Nếu đã bị lừa thì cứ để bị lừa đi, mặt mũi và những thứ khác không quý bằng tính mạng của đứa cháu trai này.

“Hạ lệnh xuống, ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành về Manchester.”

“Dạ.”

… Sau khi Lạc Hồ đưa cậu Dương ra khỏi đó liền lái xe ra khỏi khu nghỉ dưỡng.

Trong xe.

Cậu Dương ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái mà nhíu mày hỏi: “Ông dùng cái gì để đổi với tôi vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.