Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 577: Chương 577




Nếu như Thẩm Thành có một chút hảo cảm đối với cô ấy, thì cho dù là có đắc tội với toàn bộ mọi người trong gia tộc Hải Nhân, cô ấy cũng sẽ vì bọn họ mà mưu cầu một con đường sống. Thế nhưng hiện thực chính là hiện thực.

Thẩm Thành biết hôm nay Hải Cẩn muốn rời khỏi Hải Thành tới gia tộc Hải Nhân.

Thế nhưng anh ta lại không xuất hiện.

Anh ta chẳng những không xuất hiện, mà còn sắp xếp ngày đính hôn của mình và Cố Ngọc Hiểu tổ chức vào hôm nay.

Mục đích gì thì không cần nói cũng biết.

Hẳn là muốn dùng cách thức này triệt để chặt đứt niệm tưởng của Hải Cẩn.

Để cô ấy an tâm mà trở về gia tộc Hải Nhân làm nữ vương.

Làm một người phụ nữ có quyền thế nhất ở phương Tây.

Lục Gia Bách dừng xe lại ở chỗ đậu xe, cô mở cửa xe chuẩn bị chui ra ngoài.

“Chờ đã.”

Lục Gia Bách vội vàng đưa tay kéo cô lại, sau đó nhét ô che mưa vào trong tay cô.

Dương Tâm vốn là không muốn cầm.

Đồ đệ còn đang dầm mưa ngoài kia, người làm sư phụ là cô cũng nên đi đến đó với con bé, đây là nên làm.

Nhưng mà nhìn thấy Lục Gia Bách đang nhíu mày nhìn chăm chú vào bụng của cô, cô liền bỏ đi ý tưởng đứng dầm mưa chung với Hải Cẩn.

Vừa mới bị động thai, cơ thể còn chưa khôi phục, hiện giờ lại muốn dầm mưa, nếu có bất trắc gì thì sợ là Lục Gia Bách không gấp gáp đến phát điên thì không được.

Người đàn ông này sẽ sợ hãi, cho nên cô vẫn là ít gây ra chuyện thì hơn.

Mở ra ô che đi đến bên cạnh Hải Cẩn, cô đưa tay vuốt tóc cô bé sang một bên, sau đó mở miệng nói: “Hải Cẩn, mỗi một lần đau đớn thấu tim gan đều sẽ trở một lần phục sinh mới. Lúc quay trở lại con nhất định sẽ là một nữ vương, hồng trần vạn trượng, tất cả đều ở dưới chân con, đó mới là thứ mà con nên theo đuổi.”

Hải Cẩn hơi mấp máy môi, thử mấy lần mới tìm trở về thanh âm của mình: “Sư phục, con và anh ấy thật sự không có khả năng sao? Về sau con điều hành gia tộc Hải Nhân, trở thành nữ vương cũng không có cách nào ở bên anh ấy hay sao?”

Dương Tâm im lặng thở dài: “Hải Cẩn, anh ấy đã đính hôn. Qua ngày hôm nay, anh ấy chính là người đã có vợ.”

Mưa càng rơi càng lớn, kèm theo những tiếng tí tách càng làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.

“Tí tách.”

Từng giọt nước mắt xen lẫn nước mưa xuôi theo gò má của Hải Cẩn rơi xuống.

Giây tiếp theo, hai chân cô ấy mềm nhũn, cả người tê liệt ngồi ở trên sàn nhà ướt át, tiếp đó ôm đầu gối khóc lên.

Dương Tâm không kéo cô ấy, cũng không khuyên cô ấy, chỉ giương ô đứng bên trong màn mưa, lẳng lặng ở bên cạnh cô ấy. Một chữ tình này giống như uống nước, ấm hay lạnh chỉ có mình mới hiểu.

Cảm giác đau đớn này không ai có thể thay thế, chỉ có thể tự mình nhấp nháp, sau khi đau đớn qua đi thì mới có thể hoàn toàn thoát thai hoàn cốt.

Bốn phía tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách trên sàn thì cũng chỉ còn lại cõi lòng thiếu nữ đang tan nát khóc rống.

Ở nơi xa, một chiếc xe ô tô dừng ở nơi khuất cạnh bồn hoa trên đại lộ, cửa kính một chiều của xe được mở ra toàn bộ, khiến không ai có thể nhìn rõ tình huống bên trong.

“Cậu chủ, lễ đính hôn đã sắp bắt đầu, chúng ta nên chạy tới khách sạn Thế Kỷ, bà chủ đã gọi điện thoại thúc giục nhiều lần rồi.”

Trên ghế phó lái, trợ lý quay lại nhìn Thẩm Thành đang ngồi phía sau, yêu lặng chờ câu trả lời.

Thẩm Thành không nói gì, xuyên thấu qua cửa kính mơ hồ nhìn thấy một màn kia trong làng du lịch.

Trong màn mưa mông lung, toàn hộ không khí đều có một luồng hơi nước, vào lúc anh nhìn thấy cô, luôn có một chút cảm giác không chân thật.

Anh thích cô gái nhỏ hoạt bát vui vẻ này sao?

Anh cũng không biết.

Tính cách anh nội liễm, chững chạc lại tự kiềm chế, cho dù phải lấy vợ thì cũng sẽ chỉ lấy dạng danh môn khuê tú giống như Cố Ngọc Hiểu.

Không biết qua bao lâu, vào lúc trợ lý nhắc nhở lần thứ ba, lúc này anh mới khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Đi thôi.”

Xe chậm rãi lái, rời khỏi làng du lịch, lặng yên không một tiếng động.

Hải Cẩn đang đắm chìm trong bi thương cho nên không chú ý tới vừa rồi người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm đã âm thầm ở bên cạnh cô rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.