Dương Tâm không để ý đến anh, cô tự nhủ một mình: “Phó Đức Chính nói những người từng động vào huyết ngọc đó đều đã bị anh ta khống chế rồi. Bây giờ em nói với anh ta rằng thứ trong bảo tàng kia là đồ giả, nghĩ hẳn là anh ta sẽ nghĩ cách cạy miệng những người đó, cuối cùng cũng có thể tìm ra dấu vết để lại.”
Bá tổng hừ lạnh hai tiếng.
Người phụ nữ này đang khen tên Phó Đức Chính kia sao?
Nghe giọng điệu này, nói lời khen còn rất thuận miệng.
Coi anh là người chết rồi phải không?
“Xem ra trong lòng em Phó Đức Chính rất hoàn hảo nhỉ, không gì là không làm được có đúng không?”
Dương Tâm trợn trắng mắt đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng ngủ.
Rốt cuộc ai mới là người đang mang thai, ai mới cần được dỗ dành đây?
Vừa mới đứng lên, cổ tay đột nhiên trĩu nặng xuống. Tiếp theo đó là một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị kéo ngã nằm xuống giường.
“Anh đừng có làm bậy.” Dương Tâm trừng mắt nói.
Lục Gia Bách không để ý tới cô, chuyên tâm tự mình tiếp tục động tác trong tay.
Dương Tâm có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy cục thịt trong bụng cô ra làm lá chắn: “Ba tháng đầu không được vận động, sẽ dễ sảy thai.”
Lục Gia Bách vươn tay lướt qua đôi môi cô, cười như không cười nói: “Cái miệng nhỏ nhắn này cũng không tệ đâu, nay đổi sang dùng nó chắc sẽ không giày vò nhóc con trong bụng em đâu nhỉ?”
“…”
… Nhà họ Trần.
Trong phòng ngủ.
Một mùi thuốc nồng đậm lan tỏa trong không khí.
Trần Uyên đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt nhìn người đang nằm trên giường cơ thể còn chút hơi tàn gầy guộc như que củi, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Cô ta mới rời đi hơn một tháng, thân hình cao lớn trong trí nhớ của mình đã biến thành một bộ dáng tiều tụy như vậy.
Cô ta không ngốc, làm sao có thể không đoán ra được bố mình đã dầu hết đèn tắt?
“Là Trần Uyên đó à?”
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên trong phòng, Trần Uyên thất tha thất thểu nhào tới mép giường, ghé nửa người lên giường gào khóc lớn.
“Bố, bố ơi…”
Bố Trần vươn tay ra một cách khó khăn, xoa xoa đầu cô ta: “Bố phải đi rồi, để lại nhà họ Trần tan nát không hoàn chỉnh cho con.
Nếu như con có thể chống đỡ được thì cứ tiếp tục chống đỡ. Còn nếu không chống đỡ được nữa thì cứ bỏ nó đi, sau đó đi tìm một nơi thích hợp để nuôi dạy con người và bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.”
Trần Uyên lắc đầu không ngừng, nước mắt cứ rơi lã chã.
“Không không không, bố vẫn còn trẻ, sẽ không chết đi như vậy đâu. Dương Tâm là bác sĩ nổi tiếng, nhất định cô ấy có biện pháp cứu bố, nhất định là thế.”
Nói xong, cô ta bắt đầu loạn lên lấy điện thoại di động ra.
Những lời nói vừa rồi của bố Trần đã gần như lấy đi tất cả sức lực trên người của ông ta. Ông ta mất hết sức đi ngăn cản được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Thưa ông, để cô chủ mời cô Dương qua bên này đi. Đây là việc một người con gái như cô ấy cần phải làm. Chỉ có như vậy, trong lòng cô ấy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Quản gia ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Khụ khụ.”
Bố Trần bắt đầu ho dữ dội, vừa ho vừa nói đứt quãng: “Con bé, con bé thật sự mang thai cốt nhục của thằng nhóc nhà họ Lâm sao?”
Quản gia gật đầu: “Người mà ông bảo tôi phái đi bảo vệ cô ấy đã báo lại, nói rằng mẹ con cô ấy ở đảo Bali đã làm kiểm tra, sau này bọn họ lấy hồ sơ bệnh án ra xác nhận cô chủ thật sự đang mang thai.”
Cánh tay bố Trần đang giơ lên lập tức vô lực buông thõng xuống, ông ta nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đôi mắt đục ngầu của mình tràn đầy sự tuyệt vọng và tĩnh mịch. “Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên. Năm đó tôi làm như vậy, cứ nhất quyết bắt hai đứa nó phải chia tay, không ngờ đến cuối cùng chúng nó vẫn dây dưa với nhau. A Phân, bà ở trên trời linh thiêng làm sao có thể an giấc ngàn thu đây?”
Quản gia lau nước mắt, nức nở nói: “Chuyện năm đó có cần phải nói cho cô chủ biết không? Bà chủ chết thảm như vậy, cô ấy có quyền được biết sự thật.”
“Không, không không.” Bố Trần kịch liệt giãy giụa.