Đêm hôm đó cô ấy ở cùng với Thẩm Thành đã cố ý chọn vào thời kỳ rụng trứng, tỷ lệ thụ thai cao tới chín mươi phần trăm, không biết ở nơi này liệu có thể có một sinh mệnh mới đang âm thầm lớn lên từng ngày hay không.
Cô ấy còn cả một chặng đường dài phía trước phải đi, không biết khi nào cô ấy mới có thể thực sự gánh vác được gia tộc Hải Nhân, nếu để người lớn tuổi trong gia đình biết rằng cô ấy đã mang thai, e rằng đứa trẻ này sẽ không giữ được.
Vì vậy, cho dù sau này cô ấy có muốn ở bên cạnh Thẩm Thành hay không, thì hiện tại cô ấy vẫn cần một người chồng hợp pháp.
Chỉ khi kết hôn với một người nào đó, cô ấy mới có thể mang thai một cách danh chính ngôn thuận, và cô ấy mới có thể bảo vệ được sinh mệnh nhỏ bé sắp tới với thế giới này.
Mặc dù cô ấy không chắc rằng mình đã có thai hay chưa nhưng việc đề phòng vẫn hơn.
“Được rồi, tôi sẽ ký.”
Trong mắt nhị trưởng lão thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, có lẽ ông ta cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ đồng ý nhanh lẹ như vậy.
“Tôn sư trọng đạo, cô bé Cẩn này xứng đáng là một học trò xuất sắc của Dương Tâm. Vì sư phụ, ngay cả chuyện quan trọng cả đời cháu cũng có thể thỏa hiệp được.”
Hải Cẩn không quan tâm tới lời ông ta nói, cô ấy kí xoành xoạch tên mình lên tờ giấy đăng ký kết hôn rồi, rồi đập mạnh cây bút xuống mặt bàn.
“Tôi đã ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn rồi, miếng ngọc tỷ đâu rồi, bây giờ ông có thể giao nó cho tôi được rồi chứ?”
Nhị trưởng lão nhìn thấy cái tên trên tờ giấy đăng ký kết hôn, trong lòng vô cùng vui sướng.
Ông ta đã tiến gần hơn một bước đến việc kiểm soát quyền lực của gia tộc Hải Nhân.
“Ông già này, miếng ngọc tỷ đâu rồi? Đừng có hòng mà giở trò với tôi, nếu sư phụ của tôi phải vào trong tù, thì ông không xong với tôi đâu, đến lúc đó thì đừng nói là gả cho Vân Thành, tôi nhất định sẽ không để cho gia đình ông được yên ổn một ngày nào đâu.”
Nhị trưởng lão cười mắng cô ấy hai câu, sau đó xua tay nói: “Cháu cứ đi về trước đi, ông hứa trong một một tiếng đồng hồ sau sẽ giao miếng ngọc tỷ lại vào tay cháu.”
Hải Cẩn nheo mắt nhìn ông ta, sau một lúc im lặng, cô ấy đột nhiên bật cười: “Nhị trưởng lão vẫn còn chút đáng tin như thế này, được rồi, tôi sẽ đi về trước, đừng quên giao miếng ngọc tỷ đến về chỗ ở của tôi. Bên sư phụ của tôi không còn được bao lâu nữa đâu. “
Nói xong, cô ấy quay người đi về phía cửa, mới đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại.
“À, đúng rồi, Nhị trưởng lão nhất định đừng có làm một thứ đồ giả để qua mặt tôi đấy nhé, sư phụ của tôi đã dạy tôi cách nhận biết đâu là miếng ngọc tỷ thật rồi.”
“…”
… Biệt thự nhà họ Trần.
Bên trong phòng ngủ.
Ông Trần dựa vào thành giường ho dữ dội, Trần Uyên đứng ở bên cạnh lo lắng nói: “Bố cứ nằm xuống đi nghỉ ngơi đi, đừng tự giày vò mình nữa.”
Ông Trần xua tay và nói đứt quãng: “Trần Uyên, bố có một điều ước mà đến nay vẫn chưa thực hiện được. Trước khi ta trút hơi thở cuối cùng lìa xa cuộc đời này, con có thể thực hiện điều ước này cho bố hay không?”
Trần Uyên hơi cúi đầu xuống và nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của mình, dường như cô ấy đã đoán được ba mình mong muốn điều gì.
Chỉ là cô ấy có thể đồng ý không đây?
Cô và Lâm Thanh đã có quá nhiều sự đau lòng trong quá khứ, tự mình ép buộc về lại bên nhau liệu có phải là sự lựa chọn đúng đắn?
“Được rồi, bố cứ nói trước đi ạ, để con xem có thể thay bố thực hiện hay không.”
Ánh mắt của ông Trần cũng dừng lại ở bụng của cô ấy, trong mắt ông thoáng qua vẻ thương xót.
“Bố không muốn con vì muốn bảo vệ một đứa trẻ mà cả đời chịu cô đơn. Lâm Thanh nó đã biết lỗi của mình và cũng đã thừa nhận lỗi lầm trước mặt ta. Con hãy tha thứ cho nó đi, dù không vì ai khác thì cũng hãy nghĩ cho đứa bé còn nằm trong bụng con ấy. “
Khóe miệng Trần Uyên nở một nụ cười chua xót khổ tâm. . Kiếm Hiệp Hay
Cô ấy đã biết rằng đây là điều mà bố cô muốn nói với mình, những lời trăn trối trước khi qua đời của bố, ngoại trừ chuyện quan trọng cả đời của con gái thì còn có thể là gì nữa đây?
“Bố ơi, có phải là nếu con đồng ý cùng Lâm Thanh đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ, thì bố có thể an lòng rời đi?”
Lòng người làm bố sao có thể chịu được.
Đúng là ông không nên dùng cách này để ép buộc con gái.
Nhưng cứ nghĩ rằng sau này hai mẹ con họ sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, ông lại cảm thấy đau lòng.