Đánh thuốc sao?
Mê man hồ đồ lên giường sao?
Dương Tâm như thể ngửi được vẻ không giống bình thường gì đó, nhưng trong nhất thời lại không rõ nơi nào xảy ra vấn đề.
“Em đang bảo sao anh lại đột nhiên đồng ý đính hôn với Cố Ngọc Hiểu, hóa ra ở giữa lại có chuyện bát nháo như vậy. Dương Tùy Ý chỉ làm bừa, anh đừng để tâm, thằng nhóc kia rất vô liêm sỉ, một ngày không gặp rắc rối là lại ngứa ngáy.”
“Không có cách nào rồi, thằng bé náo loạn như vậy lại giống với điều anh mong muốn. Cưới Cố Ngọc Hiểu vốn không phải ý nguyện của anh, giờ phá hủy tiệc kết hôn, chuyện này tạm thời có thể gác lại rồi.”
“…”
‘Tinh tinh’ Di động của Thẩm Thành vang lên một hồi âm thanh, là Lục Gia Bách gửi tới một tin nhắn ngắn.
“Tôi ở ngoài hành lang chờ anh, có việc cần thương lượng với anh.”
“Tâm Tâm, anh vào nhà vệ sinh một chút nha.”
Biệt thự nhà họ Trần.
Trong thư phòng.
Lâm Thanh đang sửa sang lại văn kiện.
Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Uyển từ bên ngoài đi vào.
Ánh mắt cô quét một vòng trên văn kiện, ánh mắt trầm xuống mấy phần.
“Anh thật sự phải chuyển toàn bộ cổ phần công ty nhà họ Trần sang danh nghĩa anh em sao? Anh ấy không phải người làm ăn, đưa tài sản này kia cho anh ấy, không đến một năm anh ấy sẽ làm cho bay hết sạch.”
Lâm Thanh cầm bút máy ký tên một lần cuối cùng, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Uyển, nhẹ giọng nói: “Đây vốn là tài sản của nhà họ Trần, anh của em chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận, chuyển những tài sản này về dưới danh nghĩa của anh ấy là đúng thôi. Về việc anh ta có thể bảo vệ chỗ tài sản này hay không, đó là chuyện của anh ta. Lúc này, anh ta chịu làm đứa con có hiếu, đưa bố lên trên núi mới là chuyện quan trọng nhất.”
Trần Uyển thoang thả bước đến bên sofa rồi ngồi xuống, nhịn không được, cười khổ, nói: “Không ngờ cuối cùng vẫn phải đón anh ấy về đưa bố đi. Anh nói xem, bố liệu có phải là sẽ chết không nhắm mắt không?”
“Sẽ không đâu.” Lâm Thanh đi tới, ôm lấy cô, trấn an nói: “Mãi đến lúc bố sắp mất cũng không nghĩ đến việc để anh em trở về nhìn mặt một lần, chứng minh ông đã nghĩ thông suốt rồi, em là người duy nhất trên đời bố còn vướng bận, chỉ cần em có thể hạnh phúc, bố sẽ yên tâm đi gặp mẹ vợ, sẽ không chết không nhắm mắt.” . Truyện Full
Nói xong, anh ta lấy văn kiện trên mặt bàn đưa cho Trần Uyển: “Tất cả tài sản cùng cổ phần công ty, anh đều chuyển về dưới danh nghĩa anh em, không còn lưu lại chút nào cho em cả, em đồng ý chứ?”
Trần Uyển lắc lắc đầu: “Cho anh ấy cả đi, một số tiền lớn như vậy cũng đủ để anh ấy tiêu xài cả đời rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không đánh bạc. Em đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu anh ấy vẫn không biết hối cải thì người anh này không nhận cũng được.”
Nói xong, cô lấy di động trong ví ra, gọi điện thoại xuống phòng khách ở tầng một.
“Bảo cậu cả lên thư phòng một chuyến, nói tôi tìm anh ấy có việc.”
“Vâng, thưa cô hai.”
Một lát sau, cửa thư phòng bị đẩy ra, một người toàn thân đồ đen đi từ ngoài vào.
“Bảo tao lên đây để làm thủ tục chuyển nhượng sao?”
Trần Uyển rưng rưng khi thấy anh ta, nức nở nói: “Anh, tiền ở trong mắt anh thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn so với máu mủ tình thân sao?”
Sau khi Trần Nhiên nghe xong, nhịn không được mà châm biếm: “Tiền đương nhiên quan trọng hơn so với các người, máu mủ tình thân gì chứ? Lúc trước khi tao chịu án, các người sao không nói thân tình đi?
Trơ mắt nhìn tao ngồi tù, đây là cái gọi là máu mủ tình thân trong miệng mày sao? Thật buồn cười.”
Trần Uyển vẻ mặt đau lòng nhìn anh ta, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trần Nhiên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thanh, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Giấy chuyển nhượng đâu?”
Lâm Thanh đỡ Trần Uyên ngồi xuống sô pha, sau đó lấy tập tài liệu bên cạnh rồi thong thả đi đến trước mặt Trần Nhiên.
“Toàn bộ tài sản và số cổ phần mà nhà họ Trần sở hữu ở đây, em gái anh không lấy một xu nào cả, giao cho anh tất. Trần Nhiên, mong anh hãy giữ gìn cẩn thận, đây là sản nghiệp mà nhà họ Trần cực khổ gầy dựng từ đời này qua đời khác đó.”