Mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, Tiểu Ca xoay người đón được cơ thể Lục Thanh Thanh, nâng tay bắn ra vài viên đạn.
“Tiểu Ca, mau đưa cô Lục vào cabin đi, rất có thể cô ấy đã bị bắn trúng động mạch chủ trên vai, phải nhanh chóng lấy đạn ra rồi cầm máu.”
Tiểu Ca mím chặt môi, ôm ngang Lục Thanh Thanh lên bước lên cầu thang.
Lục Thanh Thanh chịu đựng từng cơn chóng mặt do mất máu, đau khổ nói: “Em, em biết anh có thể tránh được, có điều anh sợ khi mình tránh đi thì viên đạn kia sẽ bắn trúng em. Nhưng bọn họ nhắm thẳng tim anh cơ mà! Nếu đạn xuyên qua tim anh, anh chắc chắn sẽ chết. Em chỉ có thể dùng cơ thể mình làm giảm bớt tổn thương! Tiểu… Tiểu Ca, anh là người đầu tiên khiến em tình nguyện dùng mạng mình để bảo vệ.”
“Câm miệng.” Tiểu Ca trầm giọng quát, gương mặt tuấn tú vốn lạnh lùng nay đầy vẻ lo lắng.
“…”
Câm miệng thì câm miệng, dù sao cô ta không chết được, giờ người này nợ cô ta một mạng, sau này có thể lấy cái này uy hiếp, nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
Tổng bộ Lục Thị.
Dương Tâm xông vào văn phòng chủ tịch.
Lục Gia Bách đang bàn chuyện với mấy tổng giám đốc các ban ngành, thấy Dương Tâm sốt sắng vọt vào thì vội đứng dậy đón.
Cách gần mới thấy trán Dương Tâm ướt đẫm mồ hôi.
“Em vội thế làm gì? Lại xảy ra chuyện gì à?”
Dương Tâm vừa định nói gì, thoáng thấy mấy tổng giám đốc ở đây lại vất vả ngừng lại.
Lục đêm trắng hiểu, khoát tay với mấy tổng giám đốc: “Mọi người đi làm việc của mình trước đi, chiều có thời gian lại báo cáo.”
Chờ mấy người rời khỏi văn phòng, Dương Tâm túm lấy cánh tay Lục Gia Bách, gấp giọng nói: “Tiểu Ca vừa xuống máy bay đã bị người của Ám Long tập kích, thương vong thảm trọng, ngay cả Thanh Thanh cũng bị thương.”
Lục Gia Bách tái đi, gương mặt tuấn tú căng cứng.
“Con bé… có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Tạm thời không biết, đang cứu giúp, thuộc hạ Tu La Môn nghe nói Ám Long tập kích Tiểu Ca thì đều oán anh, các phân bộ đã rục rịch rồi. Làm sao bây giờ Lục Gia Bách, mâu thuẫn lại trở nên gay gắt, em lo…”
Lục Gia Bách ôm lấy cô trấn an: “Tạm thời đừng gấp, không nhất định là do người của Ám Long làm. Để anh thử hỏi Ninh Từ trước xem tình huống là thế nào.”
Nói xong, anh đỡ cô ngồi xuống sô pha, lấy di động đang cắm sạc trên bàn đi ra cửa sổ gọi điện.
Điện thoại vừa thông, anh đi thẳng vào vấn đề: “Phân bộ bên Hy Lạp tập kích Tiểu Ca của Tu La môn, ngay cả Thanh Thanh cũng bị thương, chuyện này là thế nào?”
Qua một lúc im lặng, giọng Ninh Từ bên kia có vẻ nghi hoặc không thôi: “Người của phân bộ tập kích Tiểu Ca ư? Không thể nào, giờ tôi đang ở phân bộ đây, Đường chủ bên này đâu có ra lệnh gì đâu.”
Lục Gia Bách nheo mắt: “Anh xác định lần này không phải người của Ám Long tập kích Tiểu Ca à?”
“Không phải, nếu bên này điều động người thì bên tôi đã sớm thu được tin tức, sau đó báo cho tôi rồi.”
“Được, âm thầm đi điều tra xem rốt cuộc là ai giả mạo Ám Long tập kích Tu La Môn.”
“OK.”
Sau khi ngắt máy, Lục Gia Bách đi tới ngồi xổm trước mặt Dương Tâm, sau đó nói lại đối thoại của mình với Ninh Từ cho cô nghe.
Dương Tâm nheo mắt: “Nói cách khác là có người cố ý nhúng tay khiến mâu thuẫn giữa Ám Long và Tu La môn trở nên gay gắt. Rốt cuộc là ai muốn nhằm vào cả hai thế lực, hay chỉ đơn giản nhằm vào chúng ta thôi?”
Thật ra thì nhằm vào cái gì chăng nữa, chỉ cần hai thế lực khai chiến, cô và Lục Gia Bách đều sẽ bị buộc tách ra.
Chuyện xảy ra đến nước này, gần như đã không thể nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ được nữa.
Ninh Từ nói rằng người của Ám Long không tấn công Tiểu Ca của bọn họ, nhưng liệu thuộc hạ của Tu La Môn có tin hay không?
Mắt thấy mới là thật, bọn họ sẽ chỉ tin tưởng những gì mà họ thấy, chỉ tin tưởng sự thật là bị mai phục.
Mọi lời giải thích khác đều chỉ là những lời nói suông, không hề có bất kỳ khả năng thuyết phục nào.
“Lục Gia Bách, lẽ nào chúng ta thật sự không được chúc phúc sao?”