Mí mắt Dương Tâm nặng trĩu, khóe miệng nhúc nhích muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng chưa nói ra, liền ngất lịm đi trong vòng tay của anh ta.
“Tâm Tâm…”
Thẩm Thanh không chút do dự, sải bước ra khỏi phòng bao.
Sau khi Lục Gia Bách nhận được tin tức Dương Tâm xảy ra chuyện, anh đã tự mình lái xe, liên tiếp vượt hai mươi cái đèn đỏ đi đến cơ sở điều trị của nhà họ Thẩm.
Hành vi điên rồ này của anh ta đã kinh động đến các lãnh đạo của cục giao thông.
Chẳng qua đối phương cũng không dám làm gì anh, nhất là khi nghe cảnh sát giao thông nói Lục Gia Bách chịu kích thích quá lớn, giống như một con bò đực bị chọc giận vậy, cho nên không dám động đến anh để rồi chuốc lấy xui xẻo.
Trật tự giao thông có thể sửa chữa được, nếu như bởi vì chuyện nhỏ này mà đắc tội nhà họ Lục, thì cái mũ ô sa trên đầu cũng không cần đội nữa.
Thế kỷ Hoa Đô.
Cả hội quán chật kín các phóng viên.
Lúc đầu bảo vệ bên trong còn có thể khống chế tình hình, nhưng càng về sau tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi người xem càng lúc càng đông, những bảo vệ không thể giữ được mà phải trơ mắt nhìn những nhóm phóng viên thay nhau tràn vào.
“Thế nào, thế nào, xảy ra chuyện gì vậy? Có siêu sao quốc tế nào đến Thế kỷ Hoa Đô sao? Là ai? Ảnh hậu Diệp Nhiễm? Hay là Ảnh đế Thượng Quan Úc?”
“Siêu sao gì chứ, là Dương Tâm, nghe nói cô ta hẹn bố nuôi đến quán trà gặp mặt, hai người ở bên trong đã thực hiện một số giao dịch mờ ám.”
“Tôi đoán cô ta muốn cầu xin Dương Thành làm kẻ mọc sừng, nhận đứa con hoang không có bố như cô ta, sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng cô ta là con gái ruột của Dương Thành, cứ như vậy, người bên ngoài sẽ không loan truyền chuyện cô ta là con hoang nữa.”
“Nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng không nên cùng bố nuôi của mình… gì đó chứ.”
“Gì đó? Các người còn chưa có tận mắt nhìn thấy, đừng nói nhảm.”
“Nhiều phóng viên đến đây như vậy, sao có thể nói bậy bạ được chứ? Không có lửa làm sao có khỏi, chắc chắn đã làm, hoặc là có manh mối mới thu hút nhiều phóng viên đến đây như vậy.”
“Đừng đoán mò, đi lên xem thử là biết, có phải là Dương Tâm hay không, cô ta có phải đang làm chuyện trời đất không dung thứ với bố nuôi của mình hay không, cứ lên lầu xem thử không phải sẽ biết sao?”
“Đúng, đúng, lên lầu xem thử xem.”
“…”
Bên ngoài, Thẩm Thanh Vi đeo kính râm lẩn trong đám đông, đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười thâm độc.
Sau ngày hôm nay, chắc hẳn Dương Tâm có thể xuống địa ngục rồi nhỉ.
Sau này, cô ta sẽ không cần phải lo lắng về việc con tiện nhân kia sẽ giành lấy vị trí của cô ta.
Đích nữ của nhà họ Thẩm chỉ có thể là cô ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Tầng ba.
Bên trong phòng riêng.
Vốn dĩ Dương Thành đã bố trí vệ sĩ ở bên ngoài, nhưng đều bị người của Thẩm Thành xử lý sạch sẽ.
Vì vậy sau khi các phóng viên lên đến, họ đi thẳng đến phòng riêng đang mở của Dương Thành mà không hề có trở ngại.
Tiếng vang lớn “Bùm”.
Cánh cửa bị đá văng.
Cảnh nóng bên trong hiện ra trước mắt tất cả mọi người, sau khi nhìn rõ mặt mũi của hai người bên trong, hiện trường vang lên từng trận âm thanh hút khí lạnh.
“Trời ạ, không phải là Dương Tâm, mà là Dương Nhã, cô hai của nhà họ Dương Dương Nhã, con gái ruột của Dương Thành là Dương Nhã.”
“Mẹ ơi, cái quái gì thế này? Sao lại có thể xảy ra chuyện này, bọn họ không phải, không phải là bố con ruột sao?”
“Cái gì mà Dương Tâm, rốt cuộc là ai tung tin vịt? Rõ ràng là Dương Thành và Dương Nhã tâm lý vặn vẹo, ở đây… thôi thôi, chuyện này quả thực thay đổi nhân sinh quan của tôi mất rồi. Nếu như không phải bởi vì tự véo mình còn có cảm giác đau, tôi cũng nghi ngờ có phải tôi đã xuống địa ngục rồi hay không, chắc chỉ có địa ngục mới xảy ra chuyện tràn đầy tội nghiệt như thế này.”
“Ai lên kéo bọn họ ra đi, cứ như vậy sẽ bị sấm sét đánh chết đấy, đừng có xem diễn nữa, mau đi ngăn cản đi.”
“Đây cũng không phải là do chúng ta ép bọn họ, dừng lại cái gì? Hơn nữa, bọn họ một người muốn đánh một người muốn bị đánh, tại sao lại phải ngăn cản? Đương nhiên, điều quan trọng nhất là đụng vào bọn họ tôi sợ làm dơ tay mình.”
“…”