Đến lúc đó thế giới bên ngoài nhất định sẽ cho là Dương Tâm đã đẩy Trình Trúc Vy ra nhận tội, khi đó sẽ lại khơi dậy sự tức giận của tất cả mọi người, cô ta muốn xem là Dương Tâm có thể có những ngày tháng tốt đẹp được nữa hay không.
Biệt thự riêng.
Bên trong phòng sách.
Lục Gia Bách ngồi trên sofa, đưa mắt liếc nhìn Lạc Hồ đang đứng đối diện, cau mày hỏi: “Những kẻ ám sát Tô Yến thật sự là sát thủ Tu La Môn?”
Lạc Hồ cúi đầu, khẽ nói: “Khó mà nói được. Mặc dù các dấu vết khác nhau đều cho thấy Tu La Môn chính là kẻ giết người, nhưng cũng có thể là ai đó đã giả mạo để khơi mào chiến tranh giữa hai thế lực.”
“Mấy lão già ở chỗ Ám Long đang có thái độ như nào?” Lục Gia Bách lại hỏi.
“Chủ chiến, bọn họ đều yêu cầu tấn công Tu La Môn. Mấy lão già đồng ý thì các quan chức cấp cao khác cũng đồng ý theo.
Thật sự là… Đối với họ mà nói, Tô Yến có ảnh hưởng rất lớn.”
Lục Gia Bách cười khẩy một tiếng: “Không phải ảnh hưởng của Tô Yến quá lớn mà là bọn họ không muốn thấy Dương Tâm trở thành chủ của Ám Long, nên sẽ tìm cách chia rẽ chúng tôi. Một khi hai tổ chức nổ súng thì tôi và Dương Tâm có thể sẽ mỗi người một ngả. Đây mới chính là mục đích chính của những lão già đó.”
“Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là muốn dùng Tô Yến để thay họ nắm quyền lực và tiền bạc. Nếu như đổi người khác bọn họ sẽ không khống chế được.”
Lạc Hồ im lặng một hồi thì mới thử hỏi: “Vậy anh định giải quyết như thế nào? Có phải nên ép bọn họ từ bỏ ý định tấn công Tu La Môn không?
“Bây giờ tất cả mọi người trong trụ sở đều có chung một thái độ. Cậu nghĩ tôi có thể ép buộc họ sao? Nếu thực sự dùng biện pháp mạnh để buộc họ phải phục tùng thì họ sẽ làm phản. Tôi không sợ họ làm ầm ĩ, nhưng vì đấu đá nội bộ mà gây ra hậu quả nặng nề thì không đáng đâu.”
“Ý của anh là… Thỏa hiệp?”
Khóe môi Lục Gia Bách cong lên, lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Không phải, tôi đang định tìm ra kẻ đứng đằng sau giở trò, chỉ cần hai tổ chức biết được có kẻ bỉ ổi lén lút gây chuyện thì cuộc chiến này sẽ không thể đánh.”
Lạc Hồ nhíu mày nói: “Tìm người đó? Làm sao tìm được? Tình hình khẩn cấp lắm rồi, mà chúng ta cũng không có thời gian thu xếp.”
Một nụ cười kỳ quái xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ của Lục Gia Bách, trong ánh mắt đang tính toán vụt lên một tia sáng.
“Tôi và cậu đều biết rõ một điều, chắc chắn là một trong những lão già đang giở trò, mục đích là để hỗ trợ Tô Yến trở thành chủ của Ám Long. Chúng ta hãy bắt đầu hành động với Tô Yến. Trong trụ sở của Ám Long có rất nhiều chàng trai trẻ đẹp lại tài năng, tôi với tư cách là một người lãnh đạo sẽ tìm giúp cô ấy một người đàn ông để kết hôn, chuyện này là bình thường, đúng không?”
Khóe miệng Lạc Hồ giật mạnh mấy cái: “Anh định dùng cách này để khiến cho bọn họ phải mau chóng hành động sao?”
“Ừ. Đánh trực diện thì không thú vị chút nào. Muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút. Con chó cùng đường sẽ quay lại cắn, một khi hoảng sợ và rối loạn thì sẽ có nhiều sai sót. Đến lúc đó, tôi tin rằng chúng ta sẽ lấy được bằng chứng mà chúng ta muốn.”
“…”
Đáng mong chờ… Máy bay riêng của Lục Gia Tân đã đáp xuống chi nhánh của Tu La Môn.
Anh ta tới là để đón Lục Thanh Thanh về Hải Thành.
Sau khi nghe em gái nói ra ý định của bản thân thì có thể thấy là nhóc con đó có chết cũng không muốn trở về.
Bên trong phòng bệnh.
Tiểu Ca đứng ở mép giường, gương mặt lạnh lùng nhìn Thanh Thanh đang khóc thút thít, khẽ nói: “Cô cùng anh trai của cô trở về trước đi, tôi điều tra xong chuyện bên này rồi sẽ quay lại Hải Thành. Tôi hứa sẽ đưa em đi tìm bác sĩ, nhất định sẽ chữa khỏi cánh tay cho em.”
“Không muốn.” Lục Thanh Thanh khăng khăng trả lời: “Buổi sáng em nghe được hai bác sĩ nói chuyện về anh, nói con người anh vô cùng đào hoa. Tu La Môn có rất nhiều cô gái thầm thích anh. Em bị như vậy rồi, anh phải có trách nhiệm với em cả đời.