“Là bà ta.” Một người giúp việc khác đứng ra tố cáo bà quản gia: “Tối hôm qua tôi cũng thấy bà ta xuất hiện cạnh hồ nước nhân tạo, có vẻ như đang loay hoay làm gì. Lúc đó trời tối quá, tôi nhìn không rõ lắm.”
“Mấy người…”
Ánh mắt Lâm Vũ Loan dừng lại trên người quản gia, vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ: “Nói, tại sao bà lại làm như vậy?”
Quản gia không nói gì, nếu chuyện đã bại lộ, bà ta chỉ có thể thừa nhận.
Cậu chủ từng hứa sẽ ban thưởng hậu hĩnh để cả đời còn lại của bà ta không phải lo lắng gì nữa, bà ta không thể khai ra là cậu chủ đã sai bà ta làm chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy.
“Mấy ngày trước tôi có làm hỏng chuyện, bị cô Cố tát vài bạt tai. Cô ta đã làm tôi mất mặt trước rất nhiều những người giúp việc khác, đâm ra tôi đem uất hận trong lòng nên đã nghĩ đến việc trả thù.”
Lâm Vũ Loan không phải kẻ ngốc, bà đương nhiên biết bà ta đang bao biện, quản gia ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, tính cách ra sao, bà còn không rõ ư, chắc chắn không thể chỉ vì mấy cái bạt tai của Cố Ngọc Hiểu mà nhân cơ hội trả thù được.
“Thưa bà chủ, bác sĩ Lưu ra rồi, bác sĩ nói rằng thai nhi trong bụng cô Cố tạm thời được bảo toàn, nhưng vài tháng tới cô ấy sẽ phải nằm nghỉ ngơi trên giường, nếu không rất có khả năng dẫn đến sảy thai.”
Lâm Vũ Loan nghe xong, thở phào nhẹ nhõm: “Giữ được đứa bé là tốt rồi.”
Nói xong, bà nhìn quản gia đang đứng dưới bậc thang, lạnh lùng nói: “Nể tình bà những năm qua chịu thương chịu khó vì cái nhà này, tôi sẽ không truy cứu tội lỗi của bà, bà đi đi, nhà họ Thẩm không chứa chấp những kẻ giúp việc có âm mưu hại chủ tử như bà.”
“…”
Lâm Vũ Loan không nhiều lời nữa, xoay người đi về phía phòng điều trị.
Ngay khi vừa quay người, một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt bà.
Quản gia hại người, nhất định là chịu sự sai khiến, lướt qua toàn bộ nhà họ Thẩm, người không ưa Ngọc Hiểu và có thể xúi giục quản gia, không cần suy nghĩ cũng đoán được là kẻ nào.
Thẩm Thành…
Bà không ngờ đồ khốn đó lại độc ác đến như vậy, ngay cả máu mủ ruột thịt của mình cũng không buông tha.
Hay cho Thẩm Thành, chỉ vì không ưa Ngọc Hiểu, vì cô ấy không đồng ý cho Dương Tâm trở về nhà họ Thẩm nhận người thân mà anh ta nhất định phải trả thù cô ấy theo cách này sao?
Đúng là Lâm Vũ Loan đã sinh ra một đứa con trai tốt đẹp làm sao!
Xem ra bà không thể lại để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm được nữa.
Ngọc Hiểu người vợ này, nhất định phải cưới, không cưới cũng phải cưới.
Tập đoàn Thẩm Thị.
Tại văn phòng tầng cao nhất.
Thẩm Thành nhướng mày nhìn Lục Gia Bách đột nhiên tới thăm mình.
“Chà, thể diện của tôi cũng lớn đấy chứ, không ngờ lại được một người bận bịu trăm công nghìn việc như anh Lục đây hạ cố tới thăm thế này.”
Lục Gia Bách liếc qua người anh ta, giọng nói nhẹ tênh: “Đổi lại người khác là anh vợ của tôi, tôi cũng sẽ đích thân đến thăm hỏi thôi.”
Hàm ý: Không phải thể diện của anh lớn, mà là anh có thân phận đặc biệt, thân phận này nếu có đặt lên người khác thì tôi cũng vẫn làm như vậy thôi.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thành dần biến mất, anh ta hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi phải rời khỏi Hải Thành một thời gian, khoảng mười ngày gì đó. Tâm Tâm nhờ anh chăm sóc.”
“Sao? Rời khỏi Hải Thành? Vào lúc này? Lục Gia Bách, anh có chắc là mình đang nghiêm túc không vâỵ? Đế Đô đang phái người đi tìm Tâm Tâm. Nếu anh không ở Hải Thành trấn thủ, con bé biết dựa vào ai?”
Lục Gia Bách nhìn anh ta cười như không cười: “Đương nhiên là dựa vào người anh trai là anh rồi, đừng quên, cô ấy còn chưa gả đi, thân làm anh thì chịu vất vả chút, thay tôi bảo vệ đồ gây hoạ đó một thời gian.”