Bố Thẩm khẽ liếc nhìn bà ta và thờ ơ nói: “Hôm qua nó đã đến quán bar uống rượu, bà có khi nào từng nhìn thấy con trai của mình đến quán bar chưa? Vũ Loan à, khoảng cách giữa bà và con trai càng lúc càng xa rồi.”
Cơ thể của Lâm Vũ Loan run rẩy dữ dội.
Khoảng cách giữa bà ta với con trai thực sự càng lúc càng xa sao?
Bà ta thực sự đã không còn đồng lòng với con trai sao?
Trong hai ngày liên tiếp, một số bộ chính trị của thành phố Hải Thành đều đưa ra tuyên bố, nội dung hầu hết đều có liên quan đến Dương Tâm.
Không phải nói Dương Tâm trốn thuế thì là nói khi Dương Tâm đăng ký quỹ hội đã vi phạm quy định, hoặc là trực tiếp nói thẳng sổ sách của Dương Tâm tồn tại một vấn đề rất lớn.
Trong chớp mắt, Dương Tâm bị những lời tuyên bố này đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Người đương sự lại bình thản không sao cả, cắm đầu vào phòng y tế của biệt thự nhà họ Lục, tập trung nghiên cứu và phát triển thuốc chống ung thư tử cung.
Bà Lục vô cùng sốt ruột lo lắng, gần như đã kích hoạt hết toàn bộ đội ngũ luật sư của Lục Thị.
Bà ấy có lòng muốn giúp Dương Tâm xoá bỏ sự nghi ngờ, nhưng lần này là người do Đế Đô phái đến, bà ấy cũng không thể ngang nhiên chống đối với quốc gia, nên chỉ có thể ở nhà trơ mắt nhìn lấy.
Trong phòng khách.
Bà Lục thấy Dương Tâm từ bên ngoài xông vào, liền vội vàng đứng dậy chào đón.
“Có chuyện gì vậy, có chó đuổi theo con ở phía sau sao?”
“Mẹ, con không có thời gian giải thích cho mẹ, mẹ hãy giúp con sắp xếp tài xế trước, con phải đến nhà họ Lê một chuyến, Trinh Trinh bệnh cũ tái phát, con phải qua đó xem sao.”
Một tiếng ‘Mẹ’ khiến cho cả hai người cùng lúc kinh ngạc.
Bà Lục sững sờ một hồi, sau đó thì nước mắt lưng tròng.
Trước đây bà ấy đã chống đối với cô nhóc này quá nhiều rồi, còn lo lắng cô sau này sẽ không muốn đổi cách gọi, ai mà ngờ được cô kêu mẹ lại kêu đến thuận miệng như vậy.
“Được, được, được, mẹ đi sắp xếp cho con, sau đó mẹ sẽ đi cùng con.”
Dương Tâm cười.
Cô còn tưởng rằng cả đời này cô cũng sẽ không tài nào thốt lên được từ ‘Mẹ’ này, bởi vì từ lúc cô hiểu chuyện thì chưa bao giờ gọi qua từ này, đối với cô mà nói, từ ‘Mẹ’ này đã luôn là điều cấm kỵ trong cả cuộc đời mình.
Trước đây, cô tưởng Trần Thục Quyên là mẹ ruột của mình và đã chết trong biển lửa, cô vì muốn trả thù cho bà ta nên đã đi điều tra sự thật suốt mấy năm trời, nhưng cuối cùng thì sự thật đã tát mạnh vào mặt cô.
Về sau, cô biết được Lâm Vũ Loan mới là mẹ ruột của mình, cô cũng từng có qua sự mong đợi, nhưng người phụ nữ với tư cách là mẹ này lại khiến cho cô hoàn toàn nguội lạnh trong lòng.
Cuộc đời của cô, có lẽ thực sự không cần đến mẹ.
Nhưng trong những ngày nay, cô nhìn thấy bà Lục vì mình mà nôn nóng, trong lúc cô cảm động thì cũng âm thầm khẳng định người phụ nữ này.
Và tất nhiên, điều quan trọng nhất chính vì bà ấy là mẹ của người cô yêu.
Bà ấy là mẹ ruột của Lục Gia Bách đấy!
Chỉ vì điều này cũng khiến cho cô có thể mỉm cười bỏ qua hết những gì mà phu nhân này đã làm với cô trước đây.
Thực ra cô đúng là rất dễ dàng hài lòng.
“Bé Tâm, bé Tâm…”
“Dạ? Cái gì ạ?”
“Không phải con muốn ra ngoài sao, còn đứng sững ở đây làm gì, mau đi lên thay đồ đi, mẹ cảnh cáo con đấy, nếu con không trang bị đầy đủ thì mẹ sẽ không cho con ra khỏi cánh cửa này.”
Dương Tâm đưa tay ra ôm lấy bà ấy và ở trên mặt bà ấy ‘chụt’ một tiếng: “Cám ơn mẹ, con lên lầu đây, mẹ nhớ sắp xếp xe cho con đấy ạ.”