“Anh Thẩm, phiền anh trả lời câu hỏi có được không? Nếu không nói miệng mà không có chứng cứ thì sẽ không có bất kỳ sức thuyết phục gì cả.”
Dương Tâm quay người, lắc đầu với Thầm Thành ra hiệu anh ta đừng nói.
Chuyện ngày hôm nay thật sự không hợp để nói ra thân phận của cô.
Thầm Thành đi đến bên cạnh cô rồi đứng yên, đưa tay ra cầm lấy tay của cô rồi nở nụ cười yên tâm.
Em gái của anh ta chính là nữ trưởng của nhà họ Thẩm, không thể che giấu mãi thân phận này được.
Ngày hôm nay anh ta muốn tuyên bố với tất cả ký giả và trên toàn thế giới rằng Dương Tâm cô không chỉ là người vợ mà Lục Gia Bách nhắm đến, không chỉ có thân phận to lớn mà còn là đứa con gái cao quý của nhà họ Thẩm.
“Đúng vậy, Dương Tâm là em gái của tôi. Năm đó bà Dương và mẹ tôi chuyển dạ cùng nhau và cùng sinh ra trong một bệnh viện, cùng lúc đó cũng sinh ra con gái. Sau này khi bế con, hai người đều bế nhầm đứ trẻ sơ sinh cho nên mới có tình hình như ngày hôm nay. Dương Tâm là nữ trưởng của nhà họ Thẩm tôi, không phải là con rơi bị bố ghét bỏ gì cả. Tôi hy vọng sau này mọi người ăn nói tử tế một chút, nếu không tôi sẽ lập một đội luật sư để bảo vệ quyền lợi.”
Anh ta không có nhắc đến năm đó Trần Thục Quyên cố tình ôm nhầm đứa trẻ, để con gái của mình trở thành nữ trửng nhà giàu có quyền thế. Đây cũng coi như giữ lại một chút thể diện cho Thâm Thanh Vi.
“Trời đất, Dương Tâm thật sự là con gái của nhà họ Thẩm?”
“Vậy Thẩm Thanh Vi là gì? Là đứa con hoang mà năm đó Trần Thục Quyên sinh cho Dương Thành sao?”
Mắt thấy lực chú ý của mình bị một đám phóng viên phân tán, sắc mặt của chuyên gia Hà đột nhiên biến đổi.
Ông ta chính là người được bà Phó nhờ vả, nhất định phải đem Dương Tâm tống vào vào ngục giam.
Hôm nay nếu như chuyện này không thành được vậy thì ông ta cũng gặp rắc rối rồi.
“Đừng ồn ào nữa, toàn bộ đều lui ra phía sau hai bước, các người cho dù muốn phỏng vấn cũng phải chờ chúng tôi xử lý xong mọi việc mới có thể tiếp tục phỏng vấn đó.”
Nói xong ông ta vẫn tay gọi người bảo vệ hai bên trái phải tới để ổn định trật tự.
Chỉ chốc lát sau tiếng ồn ào của đám phóng viên liền bị ngăn chặn lại.
Chuyên gia Hà ngửa đầu nhìn lên trên bậc thang, thấy Thẩm Thành liền nhàn nhạt lên tiếng nói: “Anh Thẩm, người nhà họ Thẩm các anh tuy tôn quý nhưng cô ta đã vi phạm pháp luật thì nên nhận những hình phạt thích đáng thôi.”
Thẩm Thành tiến lên một bước, đưa tay kéo Dương Tâm ra phía sau mình, từ trên cao nhìn xuống ông ta, cười nói: “Chuyên gia Hà vừa rồi không nghe thấy hả? Em gái tôi nói cho con bé một chút thời gian, nó sẽ đem những vấn đề tài chính đó phơi bày ra.”
Lại nói tới vấn đề này, trong sổ sách thể hiện rõ là bốn trăm hai mươi nghìn tỷ. Nhưng tiền dân chúng quyên góp chỉ có hai trăm năm mươi nghìn tỷ, còn một trăm năm mươi nghìn tỷ làm sao mà có thì hẳn trong lòng ông phải biết rất rõ chứ?”
“…”
Thẩm Thành không nói thêm lời nào với ông ta, cũng không có cường ngạnh áp bức mà chỉ ngước mắt nhìn về phía phóng viên đang giơ camera, nhẹ nhàng nói: “Mọi người đều biết em gái tôi hiện làm trong lĩnh vực y học, thiết kế, văn học, xe đua, lập trình, trang phục, mấy cái lĩnh vực đó đều có mức thù lao vô cùng cao, gộp lại cũng phải tới mấy trăm nghìn tỷ.”
“Một cô gái có thể kiếm nhiều tiền như vậy mà lại chỉ sống ở một căn chung cư hạng ba tại Hải Thành.
Sinh hoạt túng quẫn, các người chẳng lẽ không hiếu kỳ xem tiền mấy năm nay của em tôi đều đi đâu hết hả?”
Toàn bộ đám người trên quảng trường lâm vào yên tĩnh như đang chết sững vậy.
Chuyên gia Hà cười lạnh, nói: “Anh Thẩm không phải là muốn nói toàn bộ số tiền đó của cô ấy đều dồn vào quỹ từ thiện đấy chứ?”
Thẩm Thành không trả lời mà hỏi lại: “Chẳng lẽ ông cho rằng không phải? Nếu như không phải vậy ngân sách trong hội từ thiện kia từ đâu mà có thêm một trăm năm ngươi nghìn tỷ? Xem ra mấy người ở Đế Đô các ông đều giàu nứt vách rồi, chỉ một lần mà có thể xuất ra những một trăm năm mươi nghìn tỷ để làm từ thiện, nói vậy thì tài sản của chuyên gia Hà hẳn là phải có hàng mấy trăm nghìn tỷ đấy nhỉ?”