Trần Uyên khoát tay, sau khi bọn họ thảo luận và chất vấn thì nhẹ nhàng nói: “Đúng là anh ấy đã bán sạch cổ phần đi, nhưng người mua chính là anh Lâm Thanh.”
“Thật sao? Những cổ phần đó thật sự là do Cậu Lâm Thanh mua sao?”
“Không sai, tôi không cần thiết phải lấy cái này ra lừa gạt mọi người mà làm gì, bốn mươi phần trăm cổ phần kia hiện tại đang nằm trong tay Lâm Thanh, nếu như trong các vị có ai muốn trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Trần Thị thì có thể dùng sáu mươi ngàn tỷ để mua cổ phần từ anh ấy nha.”
Các cổ đông hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thì đồng loạt lắc đầu. Chủ yếu là do bọn họ không có nhiều tiền như vậy á.
“Cô hai, chuyện vui của cô và cậu Lâm cũng sắp tới rồi, sau này cậu ấy sẽ là con rể của nhà họ Trần, để cậu ấy nhậm chức chủ tịch là tốt nhất rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu Lâm, cậu ấy nhất định có thể xoay chuyển tình thế này, giúp Tập đoàn Trần Thị khôi phục lại sự vẻ vang ngày trước.”
Lâm Thanh nhìn Trần Uyên một cái, Trần Uyên gật nhẹ đầu với anh ta. Nhận được sự cho phép của cô, lúc này Lâm Thanh mới bước lên phía trước và nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ đảm nhận chức vị chủ tịch này, sau này Trần Thị sẽ do tôi phụ trách, mong các vị sẽ cố gắng phối hợp với tôi trong công việc, để Trần Thị được hồi phục càng sớm càng tốt.”
“Được.”
“Không vấn đề gì.”
“Được thôi.”
Biệt thự nhà họ Triệu.
Sau khi Triệu An về đến nhà thì nhìn thấy bà Triệu đang bận rộn nấu nướng ở trong nhà bếp.
Bố Triệu thấy anh ta về nhà thì vội vàng đón tiếp, cười nói: “Mẹ con đang làm mấy món ăn mà con yêu thích đó.”
Triệu An hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Không phải bố nói rằng bà ấy không khỏe sao? Bố lừa con?”
Bố Triệu ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Đâu có đâu có, là mẹ con lo rằng con không chịu về nhà, cho nên mới bất đắc dĩ đưa ra quyết định này ấy chứ. Giữa hai mẹ con làm gì có chuyện hận thù nhau chứ? Nể tình mẹ con cẩn thận như vậy, con hãy ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵng đi nhé!”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu An căng ra, mặc dù anh ta cố ý trở về để diễn trò, nhưng mà trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
Bố Triệu thấy anh ta đứng im không động đậy thì vội vàng vươn tay kéo anh ta vào phòng khách.
“…”
Ở trụ sở chính của Ám Long.
Sau một đêm say rượu, đến tận giữa trưa ngày hôm sau Lục Gia Bách mới tỉnh lại. Tô Yến ngồi cạnh giường, lo lắng nhìn anh.
Chắc là anh ấy đã mất trí nhớ rồi nhỉ?
Đại trưởng lão nói rằng loại thuốc do ông Minh nghiên cứu phát minh ra không chỉ có thể khiến người ta mất đi một phần ký ức, mà còn có thể khiến người đó yêu thương người đầu tiên anh ta nhìn thấy sau khi mở mắt. Cũng tương đương với việc thay thế sự tồn tại ở sâu trong trái tim anh ta, chuyển dời toàn bộ tình cảm của anh ta sang một người khác.
Bây giờ cô ta rất mong đợi, thực sự rất mong đợi, mong đợi người đàn ông này sẽ đặt cô ta vào trong lòng sau khi nhìn thấy cô ta đầu tiên.
“Thủ, thủ lĩnh, anh tỉnh rồi sao?”
Lục Gia Bách chậm rãi ngồi dậy rồi dựa vào đầu giường. Anh im lặng một lát, sau đó hỏi: “Tôi nhớ là tối qua tôi có uống rượu với mấy người cấp dưới của bố cô, uống có hơi quá chén, chắc là không ngủ một mạch tận mấy ngày làm chậm trễ chuyện đám cưới của cô đâu nhỉ?”
Tô Yến sững sờ. Bây giờ, cô ta cũng không thể đoán được người đàn ông này đang nghĩ cái gì nữa.
Nghe anh nói như thế, hắn là ký ức của anh dừng tại ở bữa tiệc ngày hôm qua, vậy rốt cuộc là anh có quên Dương Tâm hay không đây?