Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 819: Chương 819




Trần Uyên chống nạnh đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, cắn răng nói: “Tôi đang ở đây nghe đây, chỉ biết càng nghe càng nén giận, trong lòng kìm nén đầy lửa giận và không có chỗ nào trút ra hết được, đợi lát nữa nếu như động thai, bà gánh được trách nhiệm không?”

Quản gia hơi do dự.

Nhìn dáng vẻ kia của cậu cả nhà họ Trần thì rõ ràng là đã mất khống chế rồi, nếu để cứ để mợ chủ đi ra ngoài như vậy, không chừng xảy ra tai vạ lớn.

Đến lúc đó tổn thương đến thai nhi trong bụng, bà ấy cũng khó mà thoát tội.

Lúc này, mẹ kế của Lâm Thanh từ trên tầng đi xuống, thấy hai người giương cung bạt kiếm, trong mắt xuất hiện một tia u ám.

“Quản gia, nếu mợ chủ ầm ĩ muốn đi ra ngoài gặp anh trai như thế thì bà cứ để cô ta đi đi, cô ta đợi ở trong phòng phụng phịu thì càng dễ làm tổn thương cái thai trong bụng hơn.”

Quản gia hơi khó xử nhìn mẹ kế, cắn răng nói: “Bà chủ, bà cũng đừng xúi giục cô ấy, tôi thật sự không thể để cô ấy ra ngoài.”

Ánh mắt của mẹ kế dừng trên cái bụng bằng phẳng của Trần Uyên, sự ác độc trong mắt càng ngày càng trở nên nồng nặc.

Đời này bà ta không có con, lúc còn sống còn phải chịu đựng lão tặc Lâm làm loạn với người phụ khác ở bên ngoài, chết rồi lại cố thủ ở trong nhà cũ này, tiêu hao hết cả đời tuổi trẻ.

Nhà họ Lâm nợ bà ta quá nhiều.

Dựa vào cái gì mà bà ta sống cô độc hết quãng đời còn lại, mà bọn họ lại hạnh phúc bảo vệ lẫn nhau, gắn bó thắm thiết, mong đợi đứa bé ra đời?

Càng nghĩ, nỗi căm hận trong lòng mẹ kế càng ngày càng nồng nặc, ý nghĩ muốn hủy diệt huyết thống của nhà họ Lâm cũng càng ngày càng mãnh liệt.

“Bây giờ cái nhà này là do tôi quyết định, mấy người đừng có chặn cửa ra vào, để cô ta ra ngoài, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.”

Vừa nãy bà ta đã ở trên tầng quan sát được, hai mắt của cậu cả nhà họ Trần đỏ tươi, như hận không thể ăn thịt người, nếu như người phụ nữ này không biết trời cao đất rộng mà ra ngoài gặp mặt thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Mục đích của bà ta chính là mượn kẻ điên bên ngoài xử lý cái thai trong bụng người phụ nữ này, khiến cho cái gia đình khiến bà ta lãng phí hơn nửa đời tuổi trẻ ở đây hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn.

Sau khi những người giúp việc nữ chặn ở cửa ra vào nghe thấy lời của mẹ kế thì nhao nhao tách ra.

Mặc dù bây giờ nhà họ Lâm là do cậu chủ định đoạt, nhưng mọi chuyện trong nhà cũ vẫn do bà chủ làm chủ trì.

Nếu như bọn họ chống lại mệnh lệnh của bà ta thì nhất định sẽ mất đi công việc cực tốt này.

Quản gia trừng mấy người một cái.

Nhân lúc bà ấy không chú ý, Trần Uyên vội vàng từ một bên khác chui ra ngoài.

Quản gia thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng đuổi theo, dọc đường còn gọi hai người giúp việc đến bảo vệ Trần Uyên, trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Chỉ mong đừng có xảy ra chuyện gì.

Trần Uyên đi xuyên qua vườn hoa rồi đến cánh cổng được chạm trổ.

“Anh chửi đủ chưa? Chửi đủ rồi thì nghỉ một lát, hai ta đàng hoàng nói chuyện một chút.”

Trần Nhiên nhổ bãi nước bọt, cười lạnh nói: “Giữa chúng ta còn có chuyện gì đáng để nói sao? Trần Uyên, nếu cô còn nhận mình là con gái của nhà họ Trần, còn nhận người anh này, vậy thì đi lấy lại cổ phần thuộc về tôi từ chỗ Lâm Thanh đi, đó là đồ của tôi, dựa vào cái gì mà anh ta chiếm nó thành của mình?”

Trần Uyên lạnh lùng cười: “Trước đây chỉ cảm thấy anh chơi bời lêu lổng, hôm nay xem ra, anh còn không biết xấu hổ nữa, những cổ phần kia, là do Lâm Thanh bỏ ra gần sáu mươi nghìn tỷ mua từ trong tay anh, anh có tư cách gì yêu cầu tôi trả lại cho anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.