Lục Gia Bách hoàn toàn không thèm che giấu sát ý trong mắt, mặc cho hơi lạnh thấu xương lan tràn bên trong căn phòng, anh nói: “Vậy thì hạ lệnh truy sát cô ta đi, lấy danh nghĩa thủ lĩnh của Ám Long mà ra lệnh truy sát, cứ nói rằng tôi muốn lấy đầu của Dương Tâm đi!”
Trong lòng Đại trưởng lão không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thủ lĩnh đã thật sự quên hết rồi. Bây giờ, đối với Dương Tâm mà nói thì anh chỉ còn lại sự căm hận giữa hai kẻ thù không đội trời chung, chứ chẳng còn lại chút tình ý nào giữa hai người yêu nhau nữa rồi.
“Được, vậy thì tôi sẽ lập tức đi hạ lệnh truy sát. Cậu muốn về Hải Thành à? Nghe nói bây giờ Dương Tâm cũng đang ở Hải Thành đó.”
Lục Gia Bách với lấy ly rượu ở trên bàn, khẽ nhấp hai ngụm, sau đó nhíu mày nói: “Sao vậy? Các người không thể đối phó với cô ta nên muốn tôi đích thân ra tay à?”
“Cái này…”
Lục Gia Bách khoát tay, lạnh lùng nói: “Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể lật trời được chắc? Giao cho người phía dưới giải quyết đi, tôi không rảnh để đi đối phó với cô ta đâu.”
Nhà cũ nhà họ Lâm.
Trong phòng y tế.
Dương Tâm đi ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Thanh thấy thế thì trong lòng cũng trở nên căng thẳng theo.
“Sao rồi? Không giữ được đứa trẻ hả?”
Dương Tâm lắc đầu, thở dài nói: “Tạm thời giữ được đứa trẻ, nhưng vị trí của bào thai không ổn định, trong vòng ba tháng tới bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể chịu thêm bất kỳ kích động nào nữa, nếu không thì khó mà giữ được đứa trẻ.”
Lâm Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, khàn giọng nói: “Tạm thời an toàn là tốt rồi, sau này tôi sẽ chú ý hơn, tuyệt đối không để cô ấy chịu thêm bất kỳ sự kích động nào nữa, khiến cô ấy động thai khí.”
Trên mặt Dương Tâm hiện lên vẻ lo lắng.
Trong vòng ba tháng tới thật sự sẽ không khiến Trần Uyên kích động nữa hay sao?
Việc này còn khó hơn lên trời nữa.
Bởi vì nếu như Trần Nhiên có chết cũng không muốn buông tha, vậy thì Trần Uyên có thể chịu ảnh hưởng bất cứ lúc nào.
Nếu đồ khốn đó làm ra việc gì khác thường, ví dụ như lấy tro cốt của bố Trần từ dưới mộ lên mà uy hiếp Trần Uyên, một khi Trần Uyên tức giận thì nhất định sẽ sinh non.
Đừng nói với cô là Trần Nhiên sẽ không khốn nạn đến mức lấy tro cốt của bố mình để làm vật trao đổi, Trần Nhiên bị điên rồi, không có chuyện gì là anh ta không dám làm hết.
“Nếu như có thể thì anh hãy đưa cô ấy ra nước ngoài tránh mấy ngày đi, bên phía Trần Nhiên sẽ ảnh hưởng đến cô ấy, chúng ta khó mà đề phòng được.”
Lâm Thanh trầm mặc một lát, cũng cảm thấy đề xuất này của cô tương đối ổn, gật đầu nói: “Được, để tôi sắp xếp lại chuyện ở Hải Thành một chút, sau đó dẫn cô ấy ra nước ngoài điều dưỡng.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng phẫu thuật, nói: “Hiện giờ cô ấy suy yếu như vậy, có thể chịu được đường xá xa xôi không?”
Dương Tâm nghĩ nghĩ, thử nói: “Trước để cô ấy nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần đã, đến lúc đó có lẽ anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Hải Thành rồi, để lát nước tôi điều chế thêm mấy viên thuốc dưỡng thai, chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy được, cảm ơn cô.”
“Không có gì đâu.”
Buổi tối.
Dương Tâm từ nhà cũ nhà họ Lâm trở về căn cứ điều trị Triệu An.
Tình huống của bà Lục đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù còn chưa tỉnh nhưng tất cả các chỉ tiêu về các mặt của cơ thể đều đã hồi phục lại ở mức bình thường rồi.
Dương Tâm ngược lại cũng không lo lắng lắm, dựa vào y thuật của cô thì chắc chắn có thể tìm được phương pháp trị bệnh, giúp cho bà ấy tỉnh lại.