Triệu An hiểu rất rõ cô ấy, thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt như thế, lập tức biết ý nghĩ của cô ấy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sa sầm xuống.
“Lê Vãn Trinh, em nghĩ gì thế? Chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta chỉ là để em lấy ra suy nghĩ những điều này sao?”
Lê Vãn Trinh không khỏi cười khổ, khẽ thở dài: “Khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, anh đừng để ở trong lòng, em cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, sẽ không biến thành hành động đâu.”
Triệu An đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, khẽ nói: “Không phải đã nói rồi sao, sống tốt mỗi một ngày thật vui vẻ, tương lai như thế nào, giao cho vận mệnh sắp đặt đi.”
Lê Vãn Trinh trầm mặc chỉ trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Triệu An, anh có thể đưa em ra bên ngoài đi dạo một chút, nhìn ngắm một chút không? Em không muốn bị nhốt ở chỗ bé tí này, em còn rất nhiều nơi chưa từng được đi nữa.”
Triệu An nhíu mày.
Hiện tại phương thức trị liệu tốt nhất chính là nằm trên giường nghỉ ngơi, vận động quá nhiều, sẽ khiến tế bào ung thư nhanh chóng khuếch tán.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô, một câu ‘Không thể được’ kẹt lại nơi yết hầu chẳng thể thốt ra được.
Im lặng một lúc lâu sau, anh ta hít sâu một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm, khẽ hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lê Vãn Trinh nhẹ nhàng cười: “Lhasa, em muốn đến xem thánh địa cất giữ và lưu truyền Phật giáo, chỗ ấy thánh khiết lại yên tĩnh, nghe tiếng niệm phật và tiếng chuông, có thể gột rửa linh hồn của con người.”
Triệu An nhẹ nhàng thở dài.
Trong nước, còn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
“Được, anh đi nói với bố vợ một chút, nếu như ông ấy đồng ý thì anh sẽ dẫn em đi.”
Lê Vãn Trinh nghe xong lời này, lập tức xụ mặt.
Bố chắc chắn sẽ không đồng ý.
Triệu An cười lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Anh sẽ nghĩ cách để ông ấy đồng ý.”
Lê Vãn Trinh lập tức tươi cười rạng rỡ, tựa như một cô bé, vui sướng giận hờn đều thể hiện hết ở trên mặt.
“Cảm ơn chồng yêu.”
“…”
Biệt thự ở vùng ngoại thành.
Trần Cát Phượng đang ngồi dựa vào ghế sô pha thưởng thức trà, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Với lấy nhìn thử, là Thẩm Thanh Vi gọi tới.
“Có việc gì?”
Thẩm Thanh Vi nhút nhát nói hết chuyện tốt mình làm cho bà ta.
Cô ta cứ tưởng Trần Cát Phượng sẽ nổi giận, sẽ mắng cô ta tự ý làm việc.
Đáng kinh ngạc chính là, Trần Cát Phượng lại khen cô ta.
“Con bé này vẫn luôn không đáng tin cậy, bây giờ cuối cùng là làm một chuyện chính xác rồi, vậy thì phái người theo dõi Lâm Vũ Loan, nếu như bà ta thật mời được Dương Tâm ra khỏi căn cứ chữa bệnh, mẹ lập tức phái người tới ám sát cô ta.”
Thẩm Thanh Vi vui vẻ nói: “Mẹ thật sự sẽ phái người đi ám sát Dương Tâm à?”
Trần Cát Phượng nhếch môi cười một tiếng: “Con gọi cho mẹ cuộc điện thoại này, không phải là muốn để mẹ phái người đi giết Dương Tâm à?”
“…”