Phó Đức Chính im lặng thở dài: “Cô thật sự nghĩ đối phương ngu như vậy à, để cho cô dễ dàng nắm bắt được sơ hở của bọn họ? Cô và Lục Gia Bách đã điều tra lâu như vậy nhưng cũng không tra ra được người, nếu như dễ dàng bại lộ như vậy, chẳng lẽ nói không rõ là hai người cố gắng cũng vô dụng?”
Dương Tâm nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ nói: “Tuy nói thành lời thì như vậy, nhưng cũng khó có thể tiếp nhận, chẳng lẽ lại không tìm được chút manh mối hữu dụng nào sao?
“Không, không lưu lại một chút manh mối nào, nếu như cô muốn tự mình đến xác định, thì tôi có thể dẫn cô đi xem xác chết, tất cả đều uống thuốc độc tự sát, tất cả đều đã trải qua huấn luyện tử sĩ đặc biệt.
Tử sĩ sao?
Cho dù là tử sĩ thì cũng phải có xuất thân chứ.
“Đi đưa tôi đi xem một chút.”
Phó đức Chính cũng biết cô sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào, xoay người rời đi.
Dương Tâm cũng bước theo sau như dáng điệu như vua quan thời xưa, nhưng chưa chờ tới lúc bàn chân cô chạm đất cánh tay đã bị Lâm Vũ Loan kéo lại.
“Bây giờ cô không đi được, cô phải tới nhà họ Thẩm với tôi một chuyến, Ngọc Hiểu vẫn chờ cô giữ lại cái thai cho con bé.”
Dương Tâm bây giờ mới nhớ ra.
Đúng vậy.
Cô còn phải tới nhà họ Thẩm nữa cơ. . ngôn tình hoàn
“Phó Đức Chính, tôi…”
“Cô cứ tới nhà họ Thẩm trước đi, tôi lệnh cho mấy người kéo vài cái xác tới cho cô.
“…”
Sắc mặt Lâm Vũ Loan trầm xuống: “Không được, xác chết không thể mang tới nhà họ Thẩm được, xui xẻo, nhà tôi còn có phụ nữ đang mang thai đấy, không thể thấy máu.”
Dương Tâm lạnh lùng cười. Cô hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với người phụ nữ này. Sở dĩ vừa rồi cô thay bà ấy cản một viên đạn không phải bởi vì lòng đồng tình thương hại đột nhiên dâng trào.
Cô không phải loại thánh mẫu giả tạo, kỹ nữ còn tỏ vẻ thanh cao đó nên đương nhiên là sẽ không có chuyện sau tất cả những gì người phụ nữ này làm với cô mà cô vẫn còn có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Đỡ đạn thay bà ấy, thứ nhất là bởi giữa bọn họ còn sót lại chút ràng buộc về huyết thống, thứ hai là bởi tổn thất nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của cô. Nếu như lần cản đạn vừa rồi có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng, còn lâu cô mới can thiệp vào.
“Được, tôi đi kiểm tra mấy thi thể này một chút, sau khi hiểu rõ được tình hình thì đến nhà họ Thẩm bảo vệ cái thai của Cố Ngọc Hiểu.”
Nói xong, cô dùng sức hất bà ấy. Căn bản là bởi người phụ nữ này không đối xử với cô như con ruột. Vì cánh tay bị túm vừa rồi là cánh tay vừa dính đạn nên khi bị tác động bởi lực lớn như vậy đã tạo ra lần thương tổn thứ hai.
Nhưng nếu người phụ nữ này yêu thương cô dù chỉ là một chút thôi thì bà ấy sẽ không bao giờ đụng vào cánh tay vừa bị thương của cô.
Cho dù là dưới tình thế cấp bách đến mấy cũng sẽ vô thức tránh đi. Nói tới nói lui vẫn chỉ có một kết luận, bà ấy không hề đặt đứa con gái là cô ở trong lòng.
Lâm Vũ Loan thấy cô đi dứt khoát như vậy, không hề có ý định đùa giỡn gì hết, chưa gì đã sốt hết cả ruột, vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý chuyển thi thể của bọn họ đến nhà họ Thẩm là được rồi không phải sao, tình huống của Ngọc Hiểu không thể kéo dài thêm được nữa, cô đi với tôi trước để giữ đứa bé được không?”
Dương Tâm không để ý tới bà ấy, ánh mắt rơi lên người Thẩm Thành. Nếu anh ta không muốn giữ đứa bé này thì cô sẽ không đi. Cô sẽ không bận tâm đến cảm thụ của Lâm Vũ Loan, suy bụng ta ra bụng người, bà ấy không để ý đến con gái của cô, vì cớ gì mà cô phải đồng tình với bà ấy?
Thẩm Thành im lặng thở dài, đứa bé của Cố Ngọc Hiểu, sợ không thể giữ được, chí ít là trong thời điểm mấu chốt thế này không xảy ra chuyện gì. Nếu không mẹ sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên người Tâm Tâm, mẹ con trở mặt thành thù một cách triệt để.