Cô ta muốn Dương Tâm đau lòng đến chết, để tiêu diệt toàn bộ ý chí của cô, sau đó sẽ thừa dịp giết chết cô.
“Cô ra ngoài trước, tôi còn có một số chuyện cần nói, cô không tiện ở lại đây.”
Giọng nói của Lục Gia Bách lôi tâm hồn đang lơ lửng của Tô Yến về với hiện tại.
Cô ta ngước nhìn anh một cái, sau đó nở một nụ cười quyến rũ: “Được, anh đừng vội, nếu có nhu cầu thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ…”
Vừa nói đến đây, cô ta cảm thấy thẹn thùng, sau đó bước tới kệ lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Chờ đến lúc cô ta rời đi, Lạc Hồ đóng sầm cửa lại.
Lục Gia Bách liếc anh ta một cái, thò tay kéo khăn trải giường lên, sau đó ném vào ngực anh ta.
“Vứt đi, phòng này cũng phải được khử mùi cho sạch sẽ.”
Nói xong, anh đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ngủ mới rồi lại đi vào phòng tắm.
Lạc Hồ không nhịn được bật cười.
Có cần phải làm quá như vậy không?
Giống như trên người Tô Yến dính cứt có thể lây hết qua người anh vậy.
Mười phút sau, Lục Gia Bách đi ra từ phòng tắm.
Khăn trải giường cũng đã được thay mới, mùi trong phòng cũng đã biến mất, cuối cùng đôi lông mày cũng được thả lỏng.
“Người phụ nữ đó chắc nhận được lệnh của người cầm đầu để đến thăm dò tôi, hôm nay tôi thành công lấy được sự tin tưởng của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ liên lạc với đối phương. Cậu hãy theo dõi cô ta 24/24 để xem cô ta tiếp xúc với những ai.”
“Được.”
Lục Gia Bách đi tới tủ rượu.
Lạc Hồ lại nói: “Triệu An đưa tin, nói là nhân viên cơ sở chữa bệnh gọi báo mẹ anh đã tỉnh lại.”
Lục Gia Bách cầm bình rượu trong tay, nỗi phiền muộn hiện trên khuôn mặt cũng từ từ biến mất.
Nếu mẹ tỉnh lại thì cô ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không phải áy náy tự trách bản thân nữa.
“Ừm, tôi biết rồi, đúng rồi, điều tra được tung tích của Nam Kiên chưa?”
Lạc Hồ vuốt cằm nói: “Họ bị giam trong một trụ sở bí mật của Ám Long, bên trong canh giữ rất nghiêm ngặt, em chỉ có thể từ từ sắp xếp, để đại trưởng lão không phát hiện điều gì bất thường, nếu không chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài.”
“Được, cậu đi sắp xếp đi.”
“Dạ.”
Cơ sở chữa bệnh.
Bên trong phòng làm việc.
Thẩm Thành ngồi trên sô pha, đối diện với Dương Tâm, cau mày hỏi: “Lục Gia Bách đang bày trò quỷ gì vậy? Trở về mấy ngày rồi mà vẫn không liên lạc với em sao? Chẳng lẽ cậu ấy quên em rồi sao?”
Dương Tâm liếc mắt, không nói gì: “Cả thế giới có thể vứt bỏ em, nhưng Lục Gia Bách sẽ không làm như vậy.”
“Hừ.”
Phó Đức Chính tựa lưng vào ghế hừ một tiếng: “Cô coi trọng anh ấy quá, cẩn thận có một ngày anh ấy phản bội cô, tới lúc đó cô sẽ ngã lộn đầu.”
Dương Tâm trừng mắt liếc anh ta một cái: “Cậu không mong tôi sẽ sống tốt được sao, tôi biết trong lòng cậu đang rất tức giận, cậu có ý kiến gì với Lục Gia Bách thì tìm anh ấy mà xé xác, tại sao lại trút giận lên người tôi?”
Phó Đức Chính hừ hai tiếng.