Hôm nay anh ta có thể đứng trước mặt ông ta ngẩng cao đầu cũng bởi vì làm rể, được gia chủ coi trọng thôi hay sao.
Ông ta không tin đứa con trong bụng Hải Cẩn là của tên nhóc này.
Bởi vì ông ta đã nhận được tin, trước đây Hải Cẩn đã từng uống thuốc phá thai.
Trong bụng cô ta chắc chắn là con hoang, nếu không tại sao cô ta lại chột dạ mà uống thuốc phá thai?
Đừng tưởng rằng ông ta không biết tên nhóc này có âm mưu gì, không phải là anh ta đang muốn gian lận khi giám định sao?
Đến lúc đó ông ta sẽ để bác sĩ thân cận làm giám định, để xem tên nhóc này làm sao mua chuộc.
“Được, chỉ cần cô ta mang thai con của cậu, chúng tôi sẽ không xen vào nữa, sau đó sẽ tôn trọng và xem cô ta là chủ của mình.”
Vân Hành vuốt cằm nói: “Nếu tôi đi tìm bác sĩ, chắc chắn chú hai sẽ không tin tưởng tôi, chi bằng mọi người ở lại bàn bạc xem ai sẽ là người làm giám định.”
Ông hai Hải hơi sững sờ, ông ta không ngờ tên nhóc này lại thản nhiên như vậy, chủ động để ông ta sắp xếp bác sĩ.
Việc cũng đến nước này, ông ta cũng không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa, cứ sắp xếp người giám định trước đã.
“Được, tối nay tôi sẽ sắp xếp.”
Nói xong, ông ta cùng vợ con rời đi.
Ông Hải liếc mắt nhìn con gái, đứng dậy đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Tốt nhất con nên cầu xin đứa bé trong bụng mình là con của Vân Hành đi, nếu không bố cũng không cứu được con.”
Hải Cẩn nhìn theo bóng lưng của bố mình, ánh mắt hiện lên một sự u buồn.
Sau khi mọi người rời khỏi, cô kêu người hầu đi ra, nhìn Vân Hành: “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy hả, tại sao phải đồng ý với bọn họ đi giám định đứa bé…”
Vân Hành đi tới trước mặt cô ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng là bọn họ đã có sự chuẩn bị, chúng ta có giải thích như thế nào thì đối với họ cũng chỉ là lời nói xạo, nói nhảm?
Em không thấy sao, gia chủ đã bị bọn họ thuyết phục, chuyện này cũng không thể trách ông ấy, nếu như trong bụng em là con của Thẩm Thành, ông ấy thật sự lo lắng Thẩm Thành sẽ nhân cơ hội này thâu tóm toàn bộ gia tộc Hải Nhân.”
“Anh ấy sẽ không như vậy.” Hải Cẩn đột nhiên nói lớn: “Anh ấy không phải là người như vậy, không phải.”
Vân hành không nói gì, nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt như xuyên thấu.
Hải Cẩn bình tĩnh lại: “Được rồi, em đã quá ngây thơ, không quan tâm Thẩm Thành là người như thế nào.
Chỉ cần chú hai mà biết nguồn gốc đứa bé trong bụng em, chắc chắn sẽ đuổi em ra khỏi nhà, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Anh nói xem, bây giờ chúng ta nên làm gì, chắc chắn chú hai sẽ cử người thân cận của mình đến, chúng ta không thể mua chuộc được.”
Vân Hành nói: “Không cần mua chuộc, làm giả kết quả giám định là được.”
Hải Cẩn hơi nheo mắt: “Làm sao làm giả? Hệ thống điều trị của gia tộc Hải Nhân được mã hóa nghiêm ngặt, một chút sơ hở là bị phát hiện.”
Vân Hành không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn cô. Mọi người đều nói rằng người phụ nữ khi mang bầu sẽ xảy ra tình trạng nhớ nhớ quên quên, xem ra đúng là như thế thật rồi.
Cô nhóc này thường ngày là người tinh ranh, ma quái, có vô vàn những ý tưởng trong đầu, nhưng từ khi có thai, đầu óc dường như không còn linh hoạt như trước nữa.