Dương Tâm nhìn bà ta một cái, không nói gì nữa, quay người đi vào trong phòng cấp cứu. Cô vốn không ôm quá nhiều hy vọng về tình thương của mẹ, người đàn bà này đã chọn Thẩm Thanh Vi chứ không phải cô. Vì thế dù bà ta có thái độ như thế nào cũng chẳng khiến lòng cô ấm áp.
Giữa hai bọn họ chỉ có quan hệ giữa bề trên và bề dưới, tuyệt đối không giao lưu với thân phận mẹ và con gái.
Lâm Vũ Loan mở to mắt nhìn bóng lưng của cô, bà ta bất mãn nói với Thẩm Thành: “Con xem đi, xem thái độ của nó xem. Mẹ đã hạ mình như vậy rồi mà nó còn trưng cái bộ mặt quỷ đấy ra. Chẳng lẽ muốn mẹ quỳ xuống cầu xin nó à?”
Thẩm Thành không nói gì, xoay người đi về phía phòng làm việc. Anh còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý, ví dụ như đích thân liên hệ với gia chủ của Gia tộc Hải Nhân, gây áp lực để bảo vệ đứa con trong bụng Hải Cẩn.
Đế Đô, Bệnh viện tổng quân khu, bà Phó, Phó Đức Chính và đám chính khách đang đứng ở cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng. Nửa giờ trước, ông Phó đột nhiên ngất xỉu và được đưa tới bệnh viện. Đã mấy chục phút trôi qua, nhưng bên trong vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Bà Phó rưng rưng nước mắt nhìn một người phụ nữ mặc đồ công sở, cắn răng nói: “Sáng nay, lúc ông ấy ra ngoài vẫn còn khỏe mạnh lắm, sao đột nhiên lại té xỉu. Cô là tổng thư ký, chẳng lẽ không biết nguyên nhân gì sao?”
Mặt tổng thư ký trắng bệch như tờ giấy. Nếu không may người trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện gì, toàn bộ Hoa Hạ này sẽ thay đổi. Từ khi ông Phó xảy ra chuyện, cô ta bị dọa tới mất hồn mất vía, cho tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Tôi… Tôi cũng không biết. Ông ấy vừa mới nhận chức, vào thời khắc quan trọng nhất của quá trình chuyển giao quyền lực nên áp lực rất lớn. Ngày nào ông Phó cũng rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, tinh thần không trụ được nữa. Có lẽ vì thế nên mới ngã bệnh.”
Bà Phó vẫn muốn cằn nhằn nữa, nhưng lại bị Phó Đức Chính đứng bên cạnh kéo lại. Anh ta ra hiệu cho bà ta đi ra chỗ khác nói chuyện riêng, sau đó bước về phía ban công. Bà Phó nghĩ một chút rồi cũng dạo bước theo sau.
Hai mẹ con đi tới ban công ngoài trời, Phó Đức Chính nói: “Bố bị vất vả quá độ, đúng như lời tổng thư ký vừa nói. Bây giờ chính là thời khắc chuyển giao quyền lực cũ – mới. Áp lực mà bố phải chịu rất lớn, luôn rơi vào trạng thái căng thẳng. Hơn nữa, ông ấy cũng có tuổi rồi, đột nhiên phải chịu áp lực lớn trong thời gian ngắn nên đã không chịu được. Vì vậy bố mới ngã bệnh. Mẹ nên nghĩ xem có cách gì giúp bố giải tỏa áp lực đi.”
Giải tỏa áp lực? Làm thế nào để giải tỏa?
Bà ta đã khuyên chồng mình không dưới một lần. Bà Phó muốn chồng mình nghỉ ngơi, nhưng ông ấy lại không nghe, cứ đâm đầu vào làm việc không quản ngày đêm. Bà ta có thể hiểu được. Ông Phó vừa nhận chức không lâu, yêu cầu với bản thân lại cao nên mới mất ăn mất ngủ.
“Làm thế nào để giải tỏa áp lực cho ông ấy? Chẳng lẽ con không biết tính tình của bố con hay sao, cố chấp như con lừa vậy. Mẹ nói mà ông ấy chịu nghe sao? Nếu con đã đưa ra đề nghị này thì con nghĩ cách đi. Nói xem, con có đề nghị gì hay ho?”
Phó Đức Chính im lặng một lúc rồi nói: “Tìm thấy thôi miên giúp bố giải tỏa áp lực.”
Thầy thôi miên?
Bà Phó nhíu mày.
Như vậy có được không?
Bà ta chưa bao giờ tin nghề nghiệp này, luôn cảm thấy nó rất quỷ quái. Nói thế nào nhỉ, thầy thôi miên bắc cầu nối tâm linh với bệnh nhân, dò xét rất nhiều ý nghĩ chân thật trong đầu bệnh nhân. Cách này rất nguy hiểm. Hơn nữa, chồng bà Phó còn là Nguyên thủ một nước.
Những thứ ở trong đầu ông ấy đều là cơ mật cấp cao. Nếu những điều này bị người xấu biết được thì sẽ là tổn thất lớn với đất nước. Ngay cả bà ta cũng có thể nghĩ tới những chuyện này, bà Phó không tin con trai mình không nghĩ tới. Bây giờ, anh ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Có lẽ, Phó Đức Chính có cách nghĩ của riêng mình, nhưng bà ta vẫn cảm thấy bản thân nên nói rõ tình huống với anh ta.