Bây giờ cô ta còn đang mang thai, nếu bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, sau này cô ta làm sao còn chỗ đứng trong giới thượng lưu nữa?
Không chỉ là cô ta, ngay cả mặt mũi nhà họ Cố cũng sắp bị cô ta làm mất hết rồi.
Sau này đi ra ngoài, người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng mắng cô ta là bị chồng nhà quyền thế ruồng bỏ.
Những người lúc đầu vô cùng ngưỡng mộ cô ta, một khi cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, sự ngưỡng mộ đó cũng sẽ trở thành sự chê cười.
“Bác gái, con có thể không cần danh phận, nhưng các bác có thể đừng đuổi con đi được không? Bây giờ đứa bé này đã ở trong bụng con, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được?
Không phải bác vẫn luôn thích nó, mong nó ra đời sao, lẽ nào bác đành lòng để nó bị người đời bàn tán, sống lay lắt dưới ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ của người ta sao?”
“Vậy con nghe lời khuyên của bác, bỏ nó đi.”
Sau khi nói lời này ra, Lâm Vũ Loan xoay người bước ra khỏi cửa.
Cố Ngọc Hiểu muốn đuổi theo, nhưng cơ thể cô ta quả thật quá yếu ớt, xê dịch một chút thôi thì cũng đã thấy hơi khó khăn rồi, đành phải trơ mắt nhìn bà ấy bước ra khỏi cửa phòng, dần dần khuất bóng trên hành lang.
Nhìn căn phòng ngủ vắng lặng, Cố Ngọc Hiểu từ từ nắm chặt nắm đấm, gương mặt thanh tú bắt đầu trở nên vặn vẹo, loáng thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, trong đôi mắt lại càng nham hiểm hơn.
Mọi chuyện hôm nay cô ta gặp phải đều do con khốn Dương Tâm tặng cho, nếu không phải con khốn đó lo chuyện bao đồng vạch trần sự thật về buổi tối hôm ấy ra, cô ta đâu tới nỗi đi đến nước này?
Mọi chuyện đều do con khốn đó hại, nếu nhà họ Thẩm đã không chứa đứa bé này, vậy cô ta sẽ dùng đứa bé này để báo thù Dương Tâm.
Cô ta phải để cho Lâm Vũ Loan và Dương Tâm mẹ con oán hận nhau, cả đời cũng không thể nhận nhau.
Sau khi đã hạ quyết tâm, cô ta chậm rãi xua đi vẻ dữ tợn trên gương mặt.
Cô ta phải chăm sóc cơ thể thật tốt, chí ít cũng phải đảm bảo, như vậy mới có thể tiến hành kế hoạch của cô ta được.
Cơ sở chữa bệnh.
Trong phòng bệnh.
Lâm Thanh từ từ tỉnh lại trong cơn mê.
Trong phút chốc, đôi mắt của anh ta vẫn còn chút mê man.
Sau khi yên lặng một hồi, đồng tử giãn, mới từ từ có tiêu cự.
Chợt nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Uyên đang nằm ngủ bên giường.
Trên người cô không đắp gì cả, hơn nữa mặc cũng rất ít, tuy trong phòng bật điều hòa, nhưng tiết trời mùa đông vẫn rét lạnh như cũ.
Người phụ nữ này không biết mình vừa sảy thai sao?
Sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy?
Dáng vẻ cô như vậy, khiến anh ta làm sao yên tâm để cô tự do được?
Anh ta từ từ di chuyển cánh tay, thử động vào hai má của cô.
Kết quả vừa nhấc lên, cô đã mở mắt ra rồi.
Hai người nhìn nhau, dường như cách cả một thế kỷ.
Không, bọn họ vượt qua ranh giới sống chết trong chín mươi tiếng ngắn ngủi, từng đứng nhìn nhau ở phía xa xa bến bờ hoa bỉ ngạn, suýt chút nữa bọn họ đã cách xa nhau mãi mãi rồi.
“Anh tỉnh rồi?”