Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 906: Chương 906




“Tên này đang nói với mình rằng Tô Yến đã móc hết vốn liếng của cô ta ra rồi, bảo mình một mẻ hốt gọn đấy à.”

Anh đúng là lại coi trọng cô quá rồi.

Sát thủ hàng đầu do cựu thủ lĩnh của Ám Long để lại, ai cũng đều có rất nhiều kinh nghiệm, nếu một đống người như vậy mà xông lên thì cô cũng không biết mình có thể chống đỡ lại hay không.

Anh lại thật giỏi, đặt hết tất cả hy vọng lên người cô, còn mơ tưởng cô có thể ra tay tiêu diệt hết tất cả.

Nhưng mà anh còn chưa lấy cô, cô không phải là vợ anh, tại sao cô phải thu dọn đống đổ nát này cho anh chứ?

Thẩm Thành nhìn thấy trên mặt cô đều là vẻ oán hận thì cũng đoán được suy nghĩ của cô, không nhịn được cười nói: “Khôn làm cột cái, dại làm cột con, anh ấy tin tưởng em sẽ làm được nên mới giao nhiệm vụ này cho em. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ có lẽ là em có thể hoàn toàn yên tâm rồi, vì anh ấy không hề mất trí nhớ, tất cả đều là do anh giả vờ để khiến đối phương lơ là mất cảnh giác mà thôi. Mọi người trong ngoài phối hợp, diệt trừ tất cả các thế lực của địch, như vậy các em mới có thể có cuộc sống yên ổn.”

Dương Tâm hừ hừ hai tiếng.

Cũng đúng, Lục Gia Bách gửi cho cô đoạn ghi âm đó, một là muốn để cô dẫn dụ thế lực của Tô Yến, hai cũng là để khiến cô yên tâm.

Người đàn ông đó có lẽ đã biết việc Tô Yến gửi cho cô đoạn phim hai người lăn lộn trên giường, nên hơi đứng ngồi không yên, anh lo lắng cô sẽ tức giận và buồn lòng, nên mới gấp gáp chứng minh với cô rằng anh không có mất trí, sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như thế.

“Đừng nhắc đến anh ấy nữa, chỉ là một tên đàn ông thối, có gì hay để nói chứ? Nói về Hải Cẩn đi, không phải anh đã thương lượng với gia tộc Hải Nhân rồi sao? Bây giờ bọn họ có thái độ gì? Có nói là sẽ thả Hải Cẩn ra không?”

Nhắc đến Hải Cẩn, nụ cười trên mặt Thẩm Thành cũng dần biến mất. Sau khi im lặng một lúc, anh ta mới nói: “Anh đã cảnh cáo gia tộc Hải Nhân rồi, đứa nhỏ trong bụng cô ấy chắc là tạm thời có thể giữ lại, dù cho bọn họ muốn động vào đứa nhỏ thì cũng sẽ suy nghĩ xem có đắc tội nổi với nhà họ Thẩm hay không.”

Dương Tâm hơi híp mắt lại, chau mày hỏi: “Bọn họ chỉ đồng ý là giữ đứa nhỏ lại, không có hứa là sẽ thả Hải Cẩn ra sao?”

Thẩm Thành nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì, vẻ mặt rất phức tạp.

Dương Tâm nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên hiểu ra.

“Bọn họ lo sau khi Hải Cẩn rời khỏi gia tộc thì sẽ ôm ý muốn báo thù, sau đó bắt tay với anh để đối phó với gia tộc Hải Nhân, dù sao bây giờ cô ấy cũng nắm rất nhiều bí mật của gia tộc Hải Nhân trong tay, nếu cô ấy muốn phản bội thì thật sự là tai hoạ ngập đầu đối với gia tộc Hải Nhân.”

Thẩm Thành lạnh lùng cười một cái: “Bọn họ muốn giam lỏng Hải Cẩn cả đời, một là có thể đảm bảo bí mật của gia tộc không bị lọt ra ngoài, hai là có thể kìm hãm anh. Anh đoán cuối cùng bọn họ sẽ thỏa hiệp, đồng ý đưa đứa nhỏ cho nhà họ Thẩm sau khi Hải Cẩn sinh, vì bọn họ chỉ muốn giam giữ Hải Cẩn thôi.”

Dương Tâm gật gật đầu, anh ta phân tích không sai, kết quả cuối cùng chắc sẽ là như vậy.

Chỉ là… Gia tộc Hải Nhân có thể làm chủ cuộc đời của đệ tử của cô được sao?

Nếu cô bị bọn họ dắt mũi, đến đệ tử của mình cũng không bảo vệ được thì uổng công cô lăn lộn mấy năm nay rồi.

Thầm Thành lại nói: “Đừng gấp, cứ giải quyết chuyện của Hải Thành trước đi rồi suy nghĩ đến chuyện của Hải Cẩn.”

Dương Tâm cười cười, trêu chọc nói: “Anh, anh yên tâm đi, đó là chị dâu tương lai của em đấy, có cướp thì cũng phải giúp anh cướp về. Gia tộc Hải Nhân bọn họ muốn kìm hãm người của nhà họ Thẩm thì cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.