Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 909: Chương 909




Nhưng cô không đưa tay ra, bởi vì nếu người phụ nữ này đã muốn tìm cái chết thì cứ để cô ta chết đi, nhân cơ hội này càng đẩy cô ta xuống vực sâu hơn.

Hai mẹ con Lâm Vũ Loan và Thẩm Thành sóng vai nhau đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì cả hai đều cùng nhíu mày.

Sau khi Cố Ngọc Hiểu lăn xuống cầu thang, lăn vài vòng trên đá cuội, rồi mới ôm bụng nhỏ hét lên.

“Đau, đau quá, con của tôi… con của tôi.”

Máu tươi chảy ra dọc theo chân cô ta, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả một mảng đất lớn.

Vốn dĩ cái thai của cô ta đã không ổn định, muốn giữ lại cái thai này thì bắt buộc phải nằm trên giường mười tháng.

Hôm nay cô ta đã giày vò một trận, rồi lại lăn xuống từ trên cầu thang, cả người bị va đập mạnh, đứa nhỏ mà giữ được thì mới kỳ lạ đó.

Cố Ngọc Hiểu cúi đầu nhìn chiếc quần đã bị máu tươi nhiễm đỏ, đôi mắt sắc bén liếc Dương Tâm một cái, gào lên: “Sao cô lại ác độc như vậy, dù sao thì nó cũng là cháu ruột của cô mà. Vì đệ tử của cô mà cô đối xử với đứa nhỏ này như vậy, cô không sợ bị sét đánh sao? Không sai, các người không muốn gặp tôi, cũng không thích tôi, nhưng đứa nhỏ này vô tội mà, cô làm như vậy không thấy hổ thẹn với tình yêu thương và sự bảo bọc của anh cô đối với cô sao?”

Dứt lời, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Loan ở một bên, nức nở nói: “Bác gái, nói dối mạo danh là lỗi của con, trộm t*ng trùng để tạo ra đứa bé trong ống nghiệm cũng là lỗi của con, nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là máu mủ của nhà họ Thẩm, cho dù là muốn bỏ nó thì cũng nên để con quyết định mới đúng chứ. Nhưng hôm nay Dương Tâm lại hại chết cái thai trong bụng con bằng cách tàn nhẫn như vậy, cô ta có xem nhà họ Thẩm là người thân của mình không? Vì để dọn đường cho đệ tử của mình, mà cô ta hại con thảm như vậy, bác thật sự muốn nhận một đứa con gái ác độc như vậy sao?”

Lâm Vũ Loan không nhúc nhích.

Nếu bà ấy không biết trong bụng của Cố Ngọc Hiểu không phải là con của Thẩm Thành, có lẽ bà ấy sẽ trút giận cho Cố Ngọc Hiểu, chĩa mũi nhọn vào Dương Tâm.

Nhưng bây giờ bà ấy đã biết rồi, vậy nên sự thật là thế nào, trong lòng bà ấy rõ như gương.

Con bé này sao phải khổ vậy chứ? Vì để hãm hại Dương Tâm mà chà đạp bản thân mình như vậy, sau khi hãm hại xong rồi thì sao? Bà ấy cũng đâu thể làm gì Dương Tâm?

Nhiều sát thủ hàng đầu trên quốc tế cũng không thể làm gì Dương Tâm, cô ta tưởng chỉ chút trò vặt này thì có thể đả kích đến Dương Tâm sao?

Thật là quá ngây thơ rồi.

Cô ta đúng là quá ngây thơ rồi.

Không nói đến việc Dương Tâm có Lục Gia Bách bảo vệ, có Trần Tuấn bảo vệ, có Phó Đức Chính bảo vệ, có Thẩm Thành bảo vệ, chỉ với sức mạnh của bản thân cô thì trên thế giới này cũng không có mấy người có thể đụng vào cô.

Cách làm này của con bé này, rõ ràng là trứng chọi với đá, kết quả cuối cùng chỉ có thể là mất cả chì lẫn chài.

Cố Ngọc Hiểu thấy Lâm Vũ Loan thờ ơ không nói gì, còn định xúi giục thêm mấy câu, nhưng cơ thể cô ta lại truyền đến một trận đau nhức, cô ta thật sự không chịu nổi nữa, đôi chân lật lại rồi rơi vào hôn mê.

Lâm Vũ Loan lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng khách, mắt không thấy thì lòng không phiền, con bé này đã không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm nữa.

Dương Tâm nhìn Thẩm Thành một cái, thấy đáy mắt anh yên bình, không buồn cũng không giận, hoàn toàn không hề để Cố Ngọc Hiểu vào mắt, bất lực cười một tiếng.

Cô nàng họ Cố này bị tội lớn như thế này, đã định trước là phải cam chịu rồi.

“Quản gia, gọi hai người qua đây đưa cô ta đến phòng y tế đi, sau đó gọi bác sĩ đến làm phẫu thuật nạo thai cho cô ta, đừng để cô ta chết ở đây, nếu không chúng ta lại bị kiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.