Sau khi cúp máy, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Thành, dặn dò: “Cần giấu đi tin tức Cố Ngọc Hiểu sinh non cùng cái thai trong bụng cô ta không phải của anh, không thể để cho người của gia tộc Hải Nhân biết.”
Thẩm Thành nhìn cô, hỏi: “Em cảm thấy nhà họ Cố sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài sao? Nếu việc này bị lộ ra thì chỉ có hại cho nhà họ Cố, cho nên em không cần lo lắng, chỉ cần nhà họ Thẩm cùng nhà họ Cố không nói thì người bên ngoài sẽ không biết.”
Dương Tâm suy nghĩ một chút, cảm thấy anh ta nói cũng đúng, gật đầu nói: “Được rồi, anh tự biết rõ là tốt rồi. Anh đừng bận tâm những lời vừa rồi của cô ấy, có lẽ là cô ấy biết được anh sắp kết hôn với Cố Ngọc Hiểu nên nản lòng thoái chí muốn đưa con cho người khác nuôi.”
Thẩm Thành xua tay, đổi sang chuyện khác: “Không nên vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, em có nghĩ ra kế sách gì chưa? Làm sao để dẫn dụ đám người của Tô Yến rồi bắt hết một lần?”
Dương Tâm lặng yên một lúc.
Dẫn dụ thế nào đây?
Cô còn chưa nghĩ ra.
“Tạm thời còn chưa có manh mối. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên em không thể bình tĩnh nghiên cứu một cách kỹ càng được. Cho em thêm hai ngày, để em nghĩ kỹ một chút.”
“Được.”
Cuối cùng, ông trời cũng không cho cô cơ hội để “nghĩ”, bởi vì đối phương đã đi trước cô một bước.
Khi Dương Tâm biết được Triệu An cùng Lê Vãn Trinh đã bị bắt, cô lập tức tự tay tát chính mình.
Cô suy xét cho sự an toàn của tất cả bạn bè và người thân nhưng lại bỏ sót Lê Vãn Trinh cùng Triệu An đang du lịch ở Tây Tạng.
Cô không ngờ Tô Yến lại dùng thủ đoạn hiểm ác với hai người họ.
Căn cứ điều trị.
Bất chấp sự ngăn cản của ông Triệu, bà Triệu tức giận chạy tới chất vấn Dương Tâm.
Trong phòng khách, bà Triệu bị ông Triệu giữ chặt, không nhúc nhích được, chỉ có thể chỉ tay về phía Dương Tâm khàn giọng hét lên: “Cô và đứa con gái hư hỏng nhà họ Lê đều là đồ sao chổi, ai gặp phải hai người đều gặp xui xẻo.”
Tô Yến không trực tiếp liên lạc với Dương Tâm mà lại gọi điện cho nhà họ Triệu, nói rằng con trai bà Triệu đã bị bắt cóc, còn nói nếu muốn cứu con mình thì đi tìm Dương Tâm.
Bà Triệu vô cùng lo lắng, muốn nhanh chóng cứu được con trai vì vậy không nghĩ ngợi gì xông vào căn cứ điều trị.
Lúc này Dương Tâm mới biết Lê Vãn Trinh và Triệu An đã bị bắt cóc.
Đúng là người đàn bà cáo già Tô Yến, biết rằng không tìm ra điểm sơ hở của cô, vì vậy quyết định ra tay với người bên cạnh cô.
Lần này là do cô đã quá lơ là cảnh giác, cô đã để ý trong việc bảo vệ tất cả người thân bạn bè ở Hải Thành. Nhưng lại không ngờ cô ta lại ra tay với Lê Vãn Trinh và Triệu An đang đi du lịch cách đây khá xa.
“Sao cô không nói gì đi, con trai tôi bị cô làm liên lụy, bọn bắt cóc nhấn mạnh rằng phải đích thân cô đi cứu hai người họ. Nếu cô không đi, bọn họ sẽ giết chết con tin. Nói cách khác, bây giờ hai đứa nó gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy tất cả đều là lỗi của cô. Giờ cô lại không nói gì, cô định thấy chết không cứu hay gì?”
Dương Tâm mỉm cười lạnh lùng nói: “Bà cho rằng dùng cách khích tướng con nít như vậy sẽ có tác dụng với tôi sao? Tôi chân thành khuyên bà nên nhanh chóng về nhà im lặng chờ đợi đi, đừng có làm loạn ở đây, bà chỉ đang làm lãng phí thời gian và khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.”
“Cô…” Bà Triệu rất tức giận, bắt đầu giãy dụa kịch liệt: “Ông buông tôi ra, tôi nhất định phải giết chết cô ta, nếu con trai có mệnh hệ gì để cô ta chôn cùng.”
Người tự nhận mình là Ám Long nói nếu như Dương Tâm không xuất hiện, con bà ta nhất định sẽ chết.
Ám Long.
Đó là thế lực ngầm lớn nhất thế giới. Đừng nói là một nhà họ Triệu, dù có một trăm nhà thì cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.
Nói cách khác, nếu như Dương Tâm thực sự không đến, bọn họ chỉ còn cách dương mắt đứng nhìn Triệu An bị giết chết.
“Bà bình tĩnh đi, cô Dương cũng đâu có nói sẽ không cứu người. Người ta cũng chỉ bảo bà về nhà đợi tin tức, bà đừng ở đây làm loạn nữa, lãng phí thời gian của người ta. Cho dù muốn đi cứu người thì cũng phải lập kế hoạch rõ ràng, đâu thể cứ thế mà đi đúng không? Bà cứ ở đây la hét ầm ĩ, sao có thể tập trung suy nghĩ kế sách giải cứu con tin?”