Điện thoại dưới đất rung lên, cô ta cúi người nhặt lên, nghiến răng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cô hai, cậu chủ đã ra lệnh chặn hết thông tin về việc cô Cố mang thai đứa con hoang và chuyện sảy thai, không cho bất kỳ ai để lộ ra ngoài. Tôi cảm thấy chuyện này có điểm kì lạ vì vậy gọi điện tới báo với cô một tiếng.”
Thẩm Thanh Vi nhíu mày.
Chặn hết tin tức?
Sao lại phải chặn hết tin tức?
Người mất mặt cũng không phải là nhà họ Thẩm?
Nghĩ theo chiều hướng khác, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra vấn đề.
Thẩm Thành lo lắng tin tức này sẽ đến tai gia tộc Hải Nhân, lại một lần nữa thắp lên hy vọng cho Hải Cẩn, sợ cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bọn họ không muốn gia tộc Hải Nhân biết chuyện này, cô ta lại cứ thích tiết lộ tin tức này ra ngoài đấy.
Sau đó xúi giục gia tộc Hải Nhân bí mật giết chết Hải Cẩn, nếu không khi người phụ nữ hèn hạ đó gặp Thẩm Thành, người gặp rắc rối sẽ là cả gia tộc Hải Nhân.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ta cầm chiếc áo sang trọng trên ghế sô pha đi ra khỏi phòng.
Nếu như Hải Cẩn chết đi, mâu thuẫn giữa gia tộc Hải Nhân và Dương Tâm sẽ càng trở nên gay gắt. Cho dù không thể giết chết Dương Tâm, cũng có thể mượn tay bọn họ để dạy cho cô một bài học.
Một bộ phận của Ám Long.
Trong phòng làm việc.
Lạc Hồ từ bên ngoài đi vào, sau khi đóng cửa, anh ta nói nhỏ với Lục Gia Bạch, người đang ngồi trên ghế sô pha: “Đã thâm nhập được vào hệ thống liên lạc của Tô Yến, cuối cùng cũng tìm ra người đứng sau cô ta.”
Lục Gia Bách siết chặt ly rượu trong tay.
Chuyện này đã kéo dài quá lâu rồi, sự kiên nhẫn của anh cũng đã đến giới hạn.
Nếu vẫn không thể tìm ra người đứng sau giật dây chuyện này, anh sẽ phải dùng biện pháp khác, không thể cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy được.
Đã rất lâu rồi anh chưa gặp Dương Tâm, anh thực sự rất nhớ cô, ngày nhớ đêm mong.
“Ai?”
Lạc Hồ cúi đầu nói: “Trần Cát Phượng, trước đây vì muốn con gái mình được sống sung sướng mà bà ta đã đánh tráo con gái mình với con gái của một gia đình giàu có.”
Ánh mắt Lục Gia Bách đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Đã nhiều năm trôi qua, không ngờ người phụ nữ đó vẫn không chịu dừng lại. Tiếp tục quay lại hại người khác, gài bẫy để dồn người phụ nữ của anh vào chỗ chết.
Được lắm.
Anh đã nắm được thóp của bà ta.
Lạc Hồ lại nói: “Cuối cùng đã điều tra ra xác chết đó, năm đó Tô Hoàng Côn đã giao cho một người tình mà ông ta nuôi bên ngoài, mà người đó không ai khác chính là Trần Cát Phượng. Sở dĩ Trần Cát Phượng có trong tay quyền lực lớn như vậy ở trên thế giới, trở thành người nắm quyền của một công ty quốc tế lớn đó là nhờ vào quyền lực của Tô Hoàng Côn.”
Lục Gia Bách gật đầu: “Nếu mọi chuyện là như vậy thì mọi khúc mắc đã được giải quyết. Bây giờ Tô Yến đang bắt cóc Triệu An và Lê Vãn Trinh, muốn tìm cách để đe doạ Dương Tâm, để cô ấy đi vào trong chỗ mai phục của bọn họ. Chúng ta hãy nhân cơ hội lần này tóm gọn bọn Tô Yến và Trần Cát Phượng.”