‘Kít!’ Tiếng xe phanh gấp vang lên giữa rừng, hai người đều chúi đầu về phía trước.
Trần Tuấn híp mắt nhìn Dương Tâm, cau mày nói: “Đường nhỏ trên núi gập ghềnh khúc khuỷu, em đột nhiên đạp thắng xe như vậy, không sợ sẽ bị lật xe hả?”
Dương Tâm hung dữ nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt dâng lên sương mù mờ mịt, cô tức giận nói: “Anh xuống xe rồi cút đi cho em, em không cần anh giúp đỡ nữa.”
Trần Tuấn sững sờ, nhất thời phản ứng không kịp: “Em bị chập mạch cái gì vậy? Cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu làm chậm trễ thời gian thì tính mạng của Triệu An và Lê Vãn Trinh sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Dương Tâm hít mũi một cái, nắm chặt cánh tay của Trần Tuấn, nức nở nói: “Trần Tuấn, cho dù có nguy hiểm thì anh cũng đừng coi thường mạng sống của bản thân mình, em không thể gánh vác nổi cái mạng này của anh đâu! Cho dù là có xảy ra nguy hiểm thì anh cũng không được chết vì em đâu đấy!”
Trần Tuấn giật mình.
Hóa ra là vì cái này à?
Anh ta có chút hối hận vì đã nói mấy câu kia, người phụ nữ này quá nhạy cảm, cũng suy nghĩ quá nhiều, nhất định là cô đã lần ra manh mối gì đó rồi.
“Được, anh sẽ không chết vì em, em vẫn còn muốn che chở cho em nữa cơ mà. Em là mối lo lắng của anh ở trên đời này, anh không nỡ vứt bỏ em lại mà đi đâu.”
Dương Tâm quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má.
Tại sao lúc trước cô lại không lựa chọn Trần Tuấn? Nếu như cô chọn anh ta thì có lẽ cuộc sống của bọn họ sẽ trôi qua rất êm đềm.
Chỉ là… Nếu như vậy thì có lẽ cả đời này cô cũng không thể gặp được Lục Gia Bách, cũng không có cách nào trao đi một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Có được thì nhất định sẽ có mất, đây là đạo lý không thay đổi từ xưa đến nay.
Dương Tâm đã có Lục Gia Bách, vậy thì nhất định cô sẽ phụ lòng mối tình sâu nặng của Trần Tuấn đối với cô.
Bọn họ đều không phải là thánh nhân, không thể làm đến mức hoàn hảo không chút tì vết được.
Người đàn ông trước mặt này khiến cô vừa đau lòng lại vừa thương tiếc, nhưng mà cô không thể làm gì được cả.
“Em không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý đâu, yêu em là chuyện của anh, có đáp lại hay không lại là chuyện của em, chẳng ai nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cả. Biết đâu có một ngày nào đó anh sẽ suy nghĩ thông suốt, quyết định lấy vợ sinh con thì sao?”
Sẽ như vậy sao?
Trần Tuấn mà cô biết không phải là loại người sẽ nghe lời người khác, nhất là đối với chuyện lớn cả đời của mình, cô nghĩ rằng anh ta sẽ không dễ dàng làm được như những gì anh ta nói đâu. Sở dĩ anh ta nói như vậy chỉ là để trấn an cô, không tạo ra cho cô quá nhiều ràng buộc và áp lực mà thôi.
Bắt đầu từ khi mới quen biết nhau, người đàn ông này vẫn luôn suy nghĩ cho cô, xem cô là người quan trọng nhất trong sinh mạng của mình.
Tuy nhiên, hai người bọn họ có duyên mà không có phận, cho dù đã ở cùng nhau suốt bảy năm, nhưng vẫn không thể có kết quả tốt đẹp được.
“Trần Tuấn, em hẹn anh ở kiếp sau có được không?”
Trần Tuấn ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên siết chặt tay lái, anh ta khởi động xe, lái về phía trước.
Ba phút im lặng trôi qua, Trần Tuấn mới khàn giọng nói: “Được, anh sẽ chờ lời hứa hẹn kiếp sau của em.”