Nam Kiên cười một cách đầy tự giễu: “Vậy nên… Ngay từ đầu, chúng ta đã được định trước là những người sẽ mãi cô độc rồi.”
“A, cũng được, những người cô độc.”
Buổi tối.
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong phòng khách.
Thẩm Thanh Vi nơm nớp lo sợ mà đứng trước cái bàn dài, khiếp sợ mà nhìn ông Thẩm và Lâm Vũ Loan.
“Bố, mẹ, hai người như thế này là có ý gì vậy? Vì sao muốn con ra nước ngoài? Vì sao không cho phép con bước về nước dù là nửa bước chân? Hai người như vậy là muốn đuổi con ra khỏi nhà, không nhận con nữa hay sao?”
Lâm Vũ Loan lạnh nhạt nhìn cô ta, gằn từng chữ: “Mẹ cho con một cơ hội cuối cùng để thẳng thắn và cầu xin sự tha thứ, hy vọng con có thể thành thật giải thích tất những gì mình đã làm trong mấy ngày nay, dù là lớn hay nhỏ đều giải thích rõ ràng cho mẹ.”
Thẩm Thanh Vi siết chặt nắm tay.
Hiện giờ cô ta không cách nào hiểu được ý tứ trong lời nói của bà già này, không biết vì sao bà ấy lại đột nhiên nổi điên lên, sau đó còn muốn đưa cô ta ra nước ngoài nữa.
Ông Thẩm liếc cô ta một cái, ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ thất vọng, chậm rãi lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra, hung hăng ném mạnh lên mặt bàn.
“Con xem đi, đây đều là những việc tốt mà con đã làm ra đấy.”
Thẩm Thanh Vi theo bản năng mà cúi đầu nhìn về phía tập tài liệu kia.
Phía trên của tập tài liệu là bức ảnh cô ta và Trần Cát Phượng chụp chung với nhau, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, giống như mẹ con vậy.
Trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ cũng đúng thật là mẹ con.
“Con, con… Thật xin lỗi, con đã giấu hai người nhận lại mẹ ruột của mình, đây là lỗi của con.”
“Bố, mẹ, hai người đều biết hết cả rồi?” Bây giờ, cho dù cô ta có giấu diếm, hay giả vờ không biết chuyện gì hết thì cũng vô dụng thôi.
Thoải mái thừa nhận thì hơn.
Không phải chỉ là nhận lại mẹ ruột thôi hay sao, cô ta không tin bọn họ có đủ năng lực vì chuyện này mà đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm.
Nếu như chỉ vì chuyện này mà đuổi cô ta đi, bọn họ cũng không biết làm sao đối mặt với người ngoài.
Mọi người sẽ cho rằng bọn họ là muốn trèo cao, móc nối quan hệ với Dương Tâm, bà chủ tương lai của Tập đoàn Lục Thị, vậy nên vứt bỏ con gái chính tay mình nuôi dưỡng hơn suốt hai mươi năm, sẽ mắng bọn họ là vì muốn trèo cao mà vứt bỏ hết tất cả.
Lâm Vũ Loan khẽ cau mày, cũng không nói chuyện.
Đứa con gái này là do một tay bà ấy nuôi lớn, cũng là do chính tay bà ấy nuôi dưỡng, giáo dục.
Bà ấy vẫn luôn tưởng rằng bản tính của cô ta không xấu, chỉ là vì thích Lục Gia Bách vậy nên mới giở một số thủ đoạn mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong phần văn kiện nặc danh ấy, bà ấy thật sự kinh sợ, đến giờ bà ấy vẫn có chút không dám tin vào mắt mình y như tước.