Làm sao cô ta có thể chấp nhận được?
Một chàng trai cao ngạo, tài giỏi như vậy, dùng bốn từ tuổi trẻ tài cao để hình dung anh ta cũng không sai chút nào.
Hiện giờ lại bởi vì cô ta mà biến thành dáng vẻ như thế này, một người bị đánh gãy gân tay rồi còn có thể nâng lên một lần nữa được hay không?
Đừng nói là nâng cánh tay lên, đến ngay cả năng lực cơ bản nhất là tự lo cho bản thân mình cũng không còn nữa.
Một người tài giỏi như vậy, đột nhiên biến thành dáng vẻ này, việc này còn đau khổ hơn cả việc giết anh ta.
Là cô ta sai, vì cô ta lỡ tin nhầm đại trưởng lão mà hại Vân Hành biến thành dáng vẻ như hiện giờ.
Nếu như có Dương Tâm và Thẩm Thành kiềm chế, có lẽ ông ta sẽ không biến thành như vậy.
Là do cô ta quá ngu xuẩn, quá ngây thơ rồi, vậy mà lại đi tin mấy lão già kia.
Hiện giờ gân tay của Vân Hành đã bị đánh gãy rồi, vậy gân chân của anh ta…
Cô ta theo bản năng mà nhìn xuống phía đuôi giường, có lẽ bởi vì trên người anh ta có quá nhiều vết thương, nếu như đắp chăn thì sẽ đè lên miệng vết thương trên người anh ta, vậy nên trên người anh không đắp bất kỳ thứ gì hết.
Tầm mắt của cô ta dừng ở đống máu thịt lồi ra trên mắt cá chân của anh ta, hai mắt cô ta lại bắt đầu co rút.
Giây tiếp theo, cô ta bắt đầu gào khóc.
Cuối cùng chính vận mệnh cũng đã dạy cô biết thế nào là hận.
Cô ta sẽ không bao giờ tha cho bọn người Gia tộc Hải Nhân, cô ta muốn những kẻ đã làm hại Vân Hành phải trả món nợ này bằng máu.
Vân Hành thấy cô ta từng chút bị hận thù chiếm lấy, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng tay chân đều không nghe theo ý muốn của anh ta, anh ta cố gắng vài lần đều không thể ngồi dậy được.
Mẹ Vân tiến lên phía trước, hung hăng tát cô ta một bạt tai, tức giận nói: “Không phải cô chính là học trò của Dương Tâm hay sao? Không phải cô chính là người phụ nữ của gia chủ Thẩm Hành, gia tộc danh y đứng đầu thế giới hay sao? Không phải cô rất có bản lĩnh hay sao? Mang thai đứa con hoang, vi phạm gia quy, cuối cùng còn khiến con trai tôi phải chịu tội thay, sao cô không đi chết đi, cô nói đi chứ, sao cô không chết cùng với đứa con hoang đó đi?”
“Mẹ… ” Vân Hành khàn giọng kêu lên một tiếng.
Mẹ Vân quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người con trai mình, vô cùng đau khổ mà nói: “Con còn muốn bênh vực cô ta sao? Cô ta đã hại con thành ra thế này rồi, vì sao con còn muốn bảo vệ cô ta cơ chứ? Lẽ nào trong mắt con chỉ có người phụ nữ này, không có người làm mẹ này hay sao? Mẹ vì con mà nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, đến cuối cùng, vậy mà con lại vì người đàn bà khốn nạn này mà phá hủy cuộc đời của chính mình, con như vậy, sau này mẹ biết dựa vào ai đây? Mẹ trông mong nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới chờ được đến lúc con có chút thành tựu, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt rồi, nhưng mới qua có bao lâu? Cô ta vừa mới trở về thì đã phá hủy hết mọi thứ rồi.”
Ánh mắt của Vân Hành dừng lại trên mặt Hải Cẩn.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bởi vì đau khổ mà trở nên vặn vẹo, anh ta không khỏi cười nói: “Cô ấy từng cứu con một mạng, nếu như không có cô ấy, có lẽ giờ con đã chết ở đầm lầy đầy cá sấu rồi, mẹ cho rằng mẹ còn có thể gặp lại con hay sao?”
Cổ họng mẹ Vân như nghẹn lại, không nói được lời nào.
Mặc dù bà ta không muốn thừa nhận, nhưng thực tế đúng thật là như vậy.
Cuối cùng, bà ta tức giận mà trừng mắt nhìn Hải Cẩn, cảnh cáo nói: “Tôi đi mời bác sĩ qua đây, cô đợi ở đây không được động đậy, không được lại gần con trai tôi, nghe rõ chưa?”