Trong loa truyền đến một giọng nói trầm thấp hùng hậu của nam trung niên, rất quen thuộc, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là ông hai Hải.
“Tôi đã gọi điện thoại cho tên nhóc nhà họ Thẩm kia, kiếm cớ nói đến Hải Thành để xin lỗi, giải thích với cậu ta nguyên nhân cháu gái của tôi sảy thai, ngày mai tôi đã có thể đến Hải Thành rồi, hơn nữa, tôi cũng sẽ không để bọn họ phải chú ý đến mình.”
Sau khi Trần Cát Phượng nghe được lời hứa của ông ta, cuối cùng thì ba ta cũng đã có thể thở dài nhẹ nhõm: “Coi như là ông còn có chút lương tâm, niệm tình cũ, mấy năm nay tôi đi theo ông cũng không lãng phí thanh xuân của mình. Đúng rồi, có một chuyện tôi nhất định phải nói với ông một chút, ngoại trừ tôi, ông cũng phải giúp một người nữa trốn khỏi Hải Thành.”
“Bà muốn cứu bà và con gái của Dương Thành? Chẳng qua chỉ là một đứa con rơi mà thôi, bà cần gì phải lãng phí hơi sức như vậy chứ?”
“Không, không, không.” Trần Cát Phượng nở một nụ cười, nói: “Con bé không phải là con rơi, tôi còn phải giữ lại nó để phản kích nữa, ông nên nhớ, đừng bao giờ nghi ngờ sự thù hận của một người phụ nữ. Con bé kia hận Dương Tâm thấu xương, nó có thể khiến cho cuộc sống của Lục Gia Bách và Dương Tâm đảo lộn không yên, chỉ khi hậu phương không vững, thì chúng ta mới có thể tiếp tục nắm quyền điều hành Ám Long trong tay.”
Dường như ông hai Hải đã công nhận lời giải thích này, nhàn nhạt đáp: “Tôi sẽ nghĩ cách, chiếm đoạt được Ám Long chính là nguyện vọng của tổ tiên gia tộc Hải Nhân qua các bao thế hệ, anh trai của tôi không có can đảm, cũng không dám tính kế lâu dài, nhưng còn có tôi mà. Nhiệm vụ lần này thất bại, vấn đề vẫn nằm ở Lục Gia Bách và Dương Tâm, chỉ khi loại trừ được hai tụi nó thì Ám Long mới trở thành rắn mất đầu, được, vậy thì giữ lại con bé kia đi, dùng nó để đối phó với vợ chồng Lục Gia Bách và Dương Tâm.”
Trong ánh mắt của Trần Cát Phượng lộ ra vẻ vui mừng, bà ta nhẹ giọng nói: “Tôi chờ ông, đã lâu rồi không nhìn thấy ông, tôi rất nhớ ông.”
“Ha ha, muốn tôi làm bà sao?”
“Đáng ghét.”
Buổi chiều.
Bộ phận thông tin của tập đoàn Thẩm Thị.
Toàn bộ các phóng viên từ các tòa soạn lớn ở Hải Thành đều đã có mặt, chờ đợi gia chủ của nhà họ Thẩm tuyên bố mục đích của buổi họp báo ngày hôm nay.
Trong phòng nghỉ sát vách.
Lâm Vũ Loan vừa chỉnh lại quần áo giúp chồng của mình, vừa mở miệng hỏi thăm: “Một lát nữa sau khi ông công bố tội ác của Thẩm Thanh Vi ra ngoài, nếu như bọn họ hỏi là ông sẽ xử lý cô ta ra sao thì ông sẽ trả lời như thế nào? Ông cũng không thể bảo rằng ông đang bị uy hiếp và phải tha cho cô ta chứ?”
Cơ thể của bố Thẩm run lên, hơi hơi nheo hai mắt lại, có thể thấy được, ông ấy cũng chưa suy nghĩ đến vấn đề này.
“Chuyện đó…”
Ông ấy còn chưa kịp nói xong thì chiếc điện thoại di động bên cạnh đã vang lên.
Ông ấy đưa tay cầm lấy nó, nhìn thấy một chuỗi số lạ, trong vô thức, ông ấy lại nghĩ đến Trần Cát Phượng.
Mụ điên ấy lại muốn yêu cầu gì nữa đây?
Bố Thẩm bấm nhận cuộc gọi, giọng nói của Trần Cát Phượng vang lên từ đầu dây bên kia không nằm ngoài dự đoán của ông ấy.
“Ông Thẩm, nghe nói là ông đang chuẩn bị tổ chức một buổi họp báo? Để tôi đoán xem, chắc chắn là ông đang định thông báo ra bên ngoài những tội ác mà con gái của tôi gây ra, sau đó ông sẽ trục xuất con bé khỏi nhà họ Thẩm, cuối cùng là thừa nhận thân phận thật sự của Dương Tâm- con gái ruột của ông?”