Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 998: Chương 998




Kết quả nằm trong dự đoán, Dương Tâm cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Ngược lại là Lâm Vũ Loan, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống ngồi, bệt trên mặt đất.

Thẩm Thành đi qua đỡ bà ấy dậy.

“Mẹ cũng đừng quá lo lắng, Trần Cát Phượng muốn xuất cảnh, vậy thì nhất định sẽ không làm bố bị thương đâu, bởi vì bố là tờ giấy thông hành trong ta bà ta, là lá bài giúp bà ta rời đi được, vậy nên tạm thời bà ta sẽ không làm khó bố đâu.”

Lâm Vũ Loan lại hung hăng tự tát chính mình một cái: “Bố mẹ không nên gạt các con, nếu như sớm nói cho các con biết, vậy thì sẽ không gây ra cục diện như bây giờ rồi.”

Ánh mắt của Thẩm Thành khẽ lóe lên, thử nói: “Bố mẹ cũng là vì quan tâm quá hóa loạn mà thôi, lo lắng người phụ nữ Trần Cát Phượng ấy sẽ làm lộ thông tin ra bên ngoài, bản thân bà ta chết cũng muốn kéo chúng ta xuống nước theo. Mặc dù có lòng làm việc tốt nhưng lại thành ra hỏng việc, nhưng chỉ cần chút tình cảm này là có thể tha thứ được rồi, đừng quá lo lắng, cũng đừng quá tự trách, có chúng con ở đây, bố nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Lâm Vũ Loan không quan tâm anh ta, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Dương Tâm: “Dương Tâm, con có thể tha thứ cho bố mẹ không?”

Dương Tâm vừa tức giận vừa thấy buồn cười.

Khoảng thời gian trước còn phản đối cô về nhà họ Thẩm nhận ông bà tổ tiên, mà nay mới qua được bao lâu, thái độ lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy.

Ngược lại, cô lại muốn bọn họ đừng quan tâm đến cô giống như trước đây, ít nhất sẽ không làm ra nhiều chuyện không mong muốn như vậy.

Im lặng một lúc lâu, chỉ nghe hai chữ rít ra từ miệng cô: “Phiền phức.”

Sau khi Lâm Vũ Loan nghe xong thì khẽ nở nụ cười.

Cô nói hai người bọn họ là phiền phức, cũng chứng minh cô còn để ý đến bọn họ.

“Đúng đúng đúng, bố mẹ phiền phức, con yên tâm, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ làm việc cẩn thận hơn, chắc chắn sẽ không để xảy ra loại chuyện này nữa đâu.”

Nói rồi, bà ấy xoay người đi ra ngoài cửa: “Con nói chuyện với anh con trước đi, mẹ đi hâm chút thức ăn lại cho con.”

“…”

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng bà ấy rời đi, Thẩm Thành cười nói: “Thật ra, giữa bố mẹ và con cái không có sự hận thù nào là mãi mãi cả, tính mẹ vốn không xấu, chỉ là bị Thẩm Thanh Vi dỗ đến mức xoay vòng vòng, nhất thời mê muội mà thôi.”

Dương Tâm cười cười, chuyển đề tài: “Tiếp sau đây anh định làm gì?”

Thẩm Thành nói lại ý của Lục Gia Bách cho cô nghe.

Sau khi Dương Tâm nghe xong, không nhịn được mà bĩu môi: “Anh ta tỉnh rượu rồi? Còn đến ngoại ô nữa chứ? Hừ, vậy mà không chịu đến thăm em, thứ đàn ông chó má rác rưởi, em trù anh ta không cưới được vợ.”

Thẩm Thành bị cô chọc cười: “Nếu như em không làm vợ cậu ta, vậy thì cả đời này cậu ta đúng thật là không cưới vợ luôn đó, thật ra em cũng đừng giận cậu ta, cậu ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.”

Dương Tâm hừ lạnh nói: “Em biết, anh ấy muốn em dành nhiều thời gian ở bên cạnh Trần Tuấn hơn, vậy nên mới cố ý trốn em.”

Mấy ngày này, mỗi lúc đến đêm khuya, cô đều có cảm giác có người nằm xuống bên cạnh mình, không cần đoán, người này chắc chắn là anh.

Thẩm Thành thấy cô một hơi nói toạc hết mọi chuyện ra, nhịn không được mà bật cười: “Hai người đúng thật là tình cảm sâu đậm, luôn biết rõ đối phương đang nghĩ cái gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.