Ở cửa, Trần Uyên nhìn chằm chằm hai người đang đứng gần nhau trước khung cửa sát đất với ánh mắt kinh ngạc, hai mắt như sắp chực trào ra.
Cũng không thể trách cô ấy hiểu lầm, bởi vì từ góc độ của cô ấy, Dương Tâm đang dựa vào vòng tay của Lục Gia Bách một cách ấm áp.
Về phần Lục Gia Bách, anh ấy xoa xoa lỗ tai và vành tai của cô.
Ấm áp đằm thắm, có chút lãng mạn và dịu dàng.
Gần như ngay lúc cô sắp hét lên thì dây thần kinh căng thẳng của Dương Tâm đột nhiên đứt quãng.
Cô quay lại thật nhanh, chống cùi chỏ vào người đàn ông phía sau.
Không biết là do cô đứng lâu hay do tâm trạng quá căng thẳng, cô vừa quay người lại thì ở dưới chân đột nhiên tê rần, buộc cô phải rướn người về phía trước..
Ái ui!
Cái quái gì thế này?
Biết sớm tôi đã không quay lại, thà dựa vào cửa kính sát đất còn hơn dựa vào vòng tay của anh ta.
Giám đốc Lục nhướng mày mỉm cười, mở rộng vòng tay, ôm lấy tiểu cô nương đang nhào tới.
Khi Trần Uyên cất giọng, anh cảm thấy người phụ nữ này thật vô duyên, không thích hợp xuất hiện vào lúc này, vào thời gian này, nhưng bây giờ thì, anh phải cảm ơn cô ấy rồi.
Nếu không phải cô ấy gào thét, anh làm sao có thể ôm mỹ nhân vào lòng?
Trần Uyên lại nhìn chằm chằm, đi tới chỗ hai người bọn họ vài bước, kinh ngạc nhìn bọn họ, run giọng hỏi: “Các người, các người bắt đầu từ khi nào? Vậy mà còn phát triển đến mức tán tỉnh nhau trong phòng làm việc.”
Tán tỉnh em gái của mày!!
Dương Tâm nóng lòng muốn bóp chết người phụ nữ điên khùng này.
Không nhìn thấy cô ngã vào vòng tay anh ta một cách thụ động sao??
Lục Gia Bách cười nhạt, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị, cố gắng giải thích: “Cô ấy đã đứng bên cửa sổ rất lâu rồi. Có lẽ chân cô ấy đã tê dại đi, chỉ vô tình ngã vào tay tôi thôi, là ông chủ, tôi không thể đẩy cô ấy ra ngoài, nên khiến giám đốc Trần hiểu nhầm rồi.”
Con mẹ nó Anh ta là đang giải thích ư?
Thật sao?
Điều này thực sự là không khác gì thêm dầu vào lửa.
Dương Tâm bị anh ta làm cho tức giận đến bật cười.
Đơn giản là bị tê chân nên ngã, mới dồn toàn bộ sức nặng lên người anh ta.
Mà lòng bàn tay của anh ta cũng không nhàn rỗi, ôm chặt lấy vòng eo của cô, xoa xoa.
Trong một giây tiếp theo, từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở lạnh, sau đó, bên hộng đột nhiên truyền đến một luồng khí ấm.
Người đàn ông chết tiệt này thật sự dùng một cánh tay ôm eo cô, lòng bàn tay dính vào bụng dưới của cô, ăn đậu hũ của cô, tranh thủ thời cơ.
“…..”
Trong mắt Trần Uyên, loạt hành động này giống như tán tỉnh hơn.
“Ối giời ơi, chịu không nổi hai người nữa rồi. Tôi không xuất hiện còn tốt, tôi vừa mới xuất hiện, hai người còn ôm nhau chặt hơn, Tâm Tâm, mày không có lương tâm, còn rắc cẩu lương ra đây nữa chứ?”
Tâm Tâm bị cô ấy làm cho tức đến nổ mũi rồi.
Mẹ kiếp, làm sao cô lại người phụ nữ đần độn này cơ chứ?
“Mày đi ra ngoài đi, tao muốn nói với giám đốc Lục một vài lời.”
Trần Uyên chớp mắt, với vẻ mong đợi: “Có cái gì cần nói, nói tao nghe thử xem.”
“……”
Dương Tâm nóng nảy, đơn giản không nói nữa.
Lục Gia Bách cong môi cười, nhận ra chân cô không còn tê dại, liền nhanh chóng vươn tay đẩy cô ra.
Người phụ nữ này là một thùng thuốc nổ, phải từ từ theo đuổi, không thể quá vội vàng, nếu không tiểu vũ trụ sẽ nổ tung, anh không có tự tin mà nắm được.
Ít nhất là không có sự tự tin đó ngay bây giờ.
Dương Tâm được tự do, nhanh chóng lùi sang một bên, trừng mắt nhìn Trần Uyên, sau đó mỉm cười nắm lấy cánh tay cô: “Uyên Uyên, lên mời tôi ăn cơm à, đi thôi.”
Trần Uyên liếc nhìn Lục Gia Bách, sau đó hạ giọng hỏi: “Tâm Tâm, có thể là tao đến không đúng lúc. Tao xin lỗi đã làm phiền cả hai người.”
“…….”
Lục Gia Bách nhịn không được nở nụ cười, nói với hai người bọn họ: “Bữa cơm trưa hôm nay tôi chiêu đãi, hai người chọn nhà hàng đi.”
“Thật …”Trần Uyên đang định hét lên thì một cơn đau đột ngột truyền đến từ thắt lưng cắt ngang những lời nói còn dang dở của cô: “Chà, hôm nay là ngày đầu tiên Tâm Tâm đi làm, nhân viên của giám đốc Lục còn chưa quen thuộc với nhà ăn của công ty, tôi trước hết đưa cô ấy đi giới thiệu một chút, hay là đổi ngày khác đi, ngày khác sẽ hẹn giám đốc Lục ăn cơm.”
Lục Gia Bách nhướng mày, không có cố chấp mà cười: “Vậy được phiền giám đốc nhân sự đưa giám đốc thiết kế đi làm quen với môi trường của công ty, tháng sau nhất định sẽ tăng lương cho cô.”
Nói xong, anh ấy rời khỏi văn phòng.
Ngay khi giám đốc Lục rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Không nói lời nào, Dương Tâm vỗ vỗ sau đầu Trần Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mắt mày bị mù à, không nhìn thấy tao bị anh ta đùa giỡn à?”
Trần Uyên khịt mũi hai cái: “Nếu như tao không thấy, vừa rồi sẽ không bước vào, sau đó nghĩ cách cho mày.”
Dương Tâm lặng người.
“Mày cố tình vào làm phiền?”
Trần Uyên trợn to hai mắt, có chút không nói nên lời: “Nếu như hai người thật sự muốn ở cùng nhau, tao chạy vào phá hỏng chuyện của hai người làm gì, tự nhiên sẽ biết điều mà rút lui, làm gì có chuyện không biết điều, đi vào quấy rầy hai người?”
Dương Tâm nghĩ kỹ, hình như là như vậy.
Nếu Trần Uyên không bước vào, cô ấy sẽ phải chịu đựng sự trêu chọc cố ý hay vô tình của người đàn ông kia.
“Cũng được, cũng may mày đã đến, nếu không … Tao không ngờ Lục Gia Bách lại làm càn như thế. Anh ta rõ ràng biết rằng tao đã sinh hai đứa con cho Lục Gia Tân. đó là lý do mà anh ta không nên làm như vậy, thật không hiểu sao anh ta lại cứ dán lên người tao, chỉ mong sao làm chút chuyện xấu với tao.”
Trần Uyên nhún vai, nói một cách miễn cưỡng: “Nhìn trúng mày rồi đấy, anh ta yêu mày rồi, mày không biết mày xuất sắc như thế nào đâu, mắt nhìn người của Lục Gia Bách luôn đặc biệt, đại khái là đã nhìn ra được vầng hào quang tỏa ra từ người mày.”
Dương Tâm khẽ nhíu mày: “Nếu đã như vậy, tao không thể ở lại trụ sở chính của Lục thị nữa. nếu như truyền ra ngoài tôi và anh ta có tư tình, thì Tùy Ý và Tùy Tâm phải làm như thế đây?”
Tao cũng không nghĩ tới mày có thể ở lại trụ sở chính của Lục thị, nhưng Lục Gia Bách nhất định phải trói mày ở bên cạnh anh ta. Mày có thể trốn thoát sao?”
Dương tâm cong môi, nhướng mày cười: “Mày nói nếu tao đưa ra quyết định sai lầm mà gây ra tổn thất lớn cho Lục thị, thì hội đồng quản trị có loại bỏ tao không?”
“………..”
……….
Biệt thự nhà họ Giang, trong phong khách Dương Nhã kéo cánh tay củaTôn Bích Như vừa khóc rống lên, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.
“Mẹ ơi, chúng ta phải làm sao đây, mạng của con chó cái Dương Tâm lớn quá, làm sao cũng không xử được nó, bây giờ còn lộ ra ngoài con của cô ta là cốt nhục của Lục Gia Tân, về sau muốn xử lý cô ta cũng khó.”
“Sợ cái gì?”Tôn Bích Như vươn tay đẩy cô ra, chế nhạo: “Như vậy thì càng tốt, cắt đứt hoàn toàn tâm tu của Gia Bách, cậu ấy không còn cách nào khác là phải ngoan ngoãn cưới con thôi, về phần Lục Gia Tân… con yên tâm đi. Dương Tâm đã ở trước mặt nhiều người đánh gãy tay Trần Ngọc, cô ta sẽ không đồng ý cho con tiện nhân đó bước vào cửa đâu.”
Dương Nhã nghe xong, cô nức nở: “Đã như vậy, kế tiếp chúng ta phải làm sao? Cứ thế bỏ qua cho Dương Tâm sao?”
“Buông tha cô ta?”Tôn Bích Như cười lạnh: “Chỉ cần cô ta còn ở Hải Thành một ngày, mẹ con chúng ta còn thấp thỏm không yên, con yên tâm đi, mẹ đã nghĩ ra cách trị cô ta rồi.”
Dương Nhã lộ ra vẻ mặt vui vừng: “Cách gì hả mẹ?”