Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 153: Chương 153: Cô Dương, cô bị bắt!




Trong nháy mắt, Trần Uyên thu lại vẻ tươi cười trên mặt, hơi cúi đầu xuống.

Dương Tâm đưa tay vỗ vỗ lưng cô ấy, cười nói: “Bỏ đi, không nhắc tới máy chuyện phiền lòng này nữa, mày mau ăn đi.”

Trần Uyên lại không nhúc nhích, sau khi trầm mặc rất lâu, mới từ từ mở miệng nói: “Tâm Tâm, mày nói đúng, anh ấy bây giờ đã kết hôn sinh con, vợ hiền con ngoan, tao không nên đi quấy rầy hôn nhân của anh áy, nhà họ Trần có lỗi với anh ấy, dồn ép anh ấy thành như vậy, bây giờ anh áy có thành quả rồi, tao nên mừng cho anh ấy mới đúng.”

Lúc nói lời này, giọng nói của Trần Uyên không có độ ấm gì, rất là gượng gạo, máy móc, từng chữ từng chữ đều giống như từ trong cuống họng phát ra, không có lây nửa điểm cảm xúc.

Dương Tâm nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay ôm lấy cô áy: “Mày có thể nghĩ như vậy là chuyện tốt, giải quyết gọn gàng dứt khoát, Uyên Uyên, đau dài không bằng đau ngắn, hai người không có duyên phận, thì đừng nên dây dưa nữa, đối với anh ta, với mày, đều không tốt.”

Trần Uyên hít sâu một hơi: “Ừm, tao biết rồi, mày đừng lo lắng cho tao nữa, đã qua máy năm rồi, khoảng thời gian đau khổ nhát kia cũng theo gió thổi bay, trên thế giới này cũng không còn có thứ gì có thể đánh gục tao nữa.”

Nói xong, cô ấy bắt đầu cằm đũa lên ăn ngấu nghiền.

Dương Tâm lắc lắc đầu, khóe môi lộ ra vẻ cười khổ, thứ gọi là tình yêu này, như người uống nước ấm lạnh tự biết, người ngoài không thể lĩnh hội được.

Chỉ mong, quãng đường còn lại của cô ấy sẽ không có bóng dáng của Lâm Thanh nữa, chỉ mong, sau này cô ấy có thể sẽ tìm được một người đàn ông chân chính thuộc mình.

Buổi sáng, Dương Tâm nhận được điện thoại của Lục Gia Bách, nói cô có thể bắt tay vào thủ tục phẫu thuật, anh đã thuyết phục được người nhà họ Trần và nhà họ Lục rồi, đồng ý để cô toàn quyền phụ trách bệnh của ông cụ.

Sau khi cúp điện thoại, cô nhốt mình vào thư phòng, từ trong máy tính lầy ra phương án chữa trị làm phẫu thuật mở sọ cho quốc vương Ai Cập ba năm trước đây.

Cách ba năm, rất nhiều kinh nghiệm đều đã mơ hồ rồi, cô nghĩ cô phải lập ra phương án hoàn chỉnh một lần nữa.

Bắt kể như nào, cô đều phải bảo toàn tính mạng của ông cụ.

Cùng lúc đó, trong phòng cho khách ở biệt thự nhà họ Lục, Dương Nhã đang dựa vào cửa số sát đất nghe điện thoại.

“Giáo sư Bạch, ông yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp tống Dương Tâm vào ngục giam, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc ông phẫu thuật cho ông cụ, mong ông kiên nhẫn đợi vài ngày.”

Trong loa truyền đến giọng nói bắt mãn của Bạch Trác: “Hai nhà Lục Trần có chuyện gì xảy ra vậy, không phải đã ký kết bản trách nhiệm phẫu thuật với tôi rồi sao, sao lại thay đổi chủ ý, sử dụng một cô gái vô danh, chẳng lẽ Bạch Trác tôi trong mắt bọn họ không đáng một đồng sao?”

“Không, không phải, ông đừng tức giận.” Dương Nhã vội vàng cười trấn an nói: “Trần Tuần thích Dương Tâm, bị cô ta mê hoặc rồi, cho nên mới làm ra quyết định vớ vần như vậy, ông yên tâm đi, bà già nhà họ Lục đã điều tra rõ ràng rồi, Dương Tâm đến cả chứng chỉ hành nghề cơ bản nhát cũng không có, chỉ cần cô ta dám nhận chuyện này, chúng ta liền có thể tiễn cô vào tù với tội danh vi phạm pháp luật và kỷ luật.”

“Được, vậy tôi lại đợi thêm hai ngày, nếu hai ngày sau không có kết quả, tôi sẽ quay về La Mã, cô Dương, đền lúc đó cô đừng trách tôi không cho cô mặt mũi.”

Nói xong, ông ta trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe trong loa truyền đến âm thanh “Tút tút”, trong mắt Dương Nhã xẹt qua một tia lạnh lẽo sắc bén, cô ta chậm rãi siết chặt điện thoại trong tay, hận ý ngập trời lan rộng bốn phía.

Dương Tâm, sẽ có một ngày tôi đưa cô lên giường của Bạch Trác, để cô từ từ trải nghiệm sự biến thái và tàn bạo của ông ta.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, một giây sau, tắt cả hận ý trên mặt cô ta đều biến mắt, biền thành bộ dáng dịu dàng trước sau như một.

Đi tới mở cửa phòng, thầy một cô giúp việc đang đứng ở bên ngoài, cô ta mỉm cười hỏi: “Linh, có việc gì thế?”

“Cô Dương, bà chủ ở dưới lầu đợi cô, nói có chuyện muốn trao đổi, mời cô đi xuống một chuyến.”

“Được, tôi lập tức xuống ngay.”

Trong phòng khách lầu một.

Lúc Dương Nhã đi xuống cầu thang, liền thấy bà Lục vẻ mặt vui mừng ngồi trên sô pha.

Nếu cô ta đoán không sai, hẳn là có tin tức điều tra chuyện của Dương Tâm, hơn nữa là kết quả như bọn họ mong đợi.

“Bác gái, bác tìm cháu có chuyện gì?”

Bà Lục cười nói: “Lần này may mà có Nhã đưa ra biện pháp, bác mới tìm tháy lỗi của Dương Tâm, chuyện hôm qua điều tra vừa mới có kết quả, con khốn Dương Tâm kia, quả thật không có bằng tư cách hành nghề y, chỉ dựa vào chuyện này, bác có thể tống cô ta vào ngục giam, đề cô ta ở trong đó vài năm.”

Dương Nhã cười nhạt: “Là ông trời không để ông ngoại gặp nạn, cho nên mới cho bác cơ hội này, kế tiếp chúng ta chúng sẽ đợi Dương Tâm và nhà họ Trần ký kết giấy ủy quyền phẫu thuật, một khi cô ta ký tên, chúng ta liền gọi điện thoại cho viện kiểm sát, để bọn họ đi nhà họ Trần bắt người.”

Bà Lục vỗ đùi một cái, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm nồng đậm: “Được, cứ quyết định như vậy, bác sẽ bí mật liên hệ với người của viện kiểm sát, trước tiên đả thông quan hệ đã, lần này, bác tuyệt đối sẽ không để Dương Tâm trở mình, sự tồn tại của cô ta, sẽ làm dao động nền móng của hai nhà Lục Trần, vì thế, bác không thể nương tay.”

Dương Nhã hơi gục đầu xuống, nhu thuận đáp: “Bác sẽ được thỏa mãn mong muốn thôi.”

Nhà họ Trần, trong phòng bệnh.

Ánh mắt thâm thúy của ông cụ nhìn Dương Tâm đứng bên cạnh giường, thong thả nói: “Nhóc con, nếu cháu đối với lần phẫu thuật này không nắm chắc, vậy thì đừng thể hiện, ân tình của sáu mươi năm trước, không cần một đứa nhóc như cháu báo đáp.”

Dương Tâm nhàn nhạt cười.

Cô biết, ông cụ khuyên cô đừng thể hiện, không phải nghỉ ngờ y thuật của cô, mà lo lắng sau khi phẫu thuật thất bại cô sẽ gánh thêm một cái mạng người mà áy náy cả đời.

“Ông nội Trần, ông yên tâm đi, cháu có nắm chắc hoàn thành lần phẫu thuật này, ông là ân nhân cứu mạng của bà ngoại và mẹ cháu, cháu tuyệt đối sẽ không mang tính mạng của ông ra làm trò đùa, về phần nỗi lo lắng của ông, ông có thẻ loại trừ, cháu sẽ không để ông chét trên bàn phẫu thuật.”

Ông cụ nhẹ nhàng thở dài: “Cũng được, nếu cháu khăng khăng muốn làm phẫu thuật này, vậy ông cũng không cản cháu nữa, người trẻ tuổi hiểu được đền ơn đáp nghĩa là chuyện tốt, ông không có lý do ngăn cản cháu.”

Dương Tâm nhướng mi cười nói: “Ông quả thật không có lý do ngăn cháu.”

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đầy ra, bó con Trần Dự và Lục Gia Bách từ bên ngoài tiền vào.

Dương Tâm lùi về phía sau hai bước, nói với Trần Dự: “Ông Trằn, bệnh nhân đã được thông qua rồi, nếu không còn ván đề gì khác, liền trao đổi một chút thời gian phẫu thuật đi.”

Trần Dự láy ra máy phân tài liệu từ trong túi công văn, lạnh nhạt nói: “Không gấp, chúng ta nên đi từng bước một, đây là hai phân tài liệu, một phần là đơn miễn trách nhiệm, một phân là giấy ủy quyền, cô Dương nhìn xem còn có cái gì muốn bổ sung không, nếu không có, vậy xin mời cô ký tên lên và ấn dấu vân tay.”

Dương Tâm đưa tay tiếp nhận, sau khi tùy ý lướt một vòng, cằm bút ký tên mình lên.

Trần Dự tháy cô thẳng thắn như vậy, vẻ cứng nhắc trên mặt hơi giãn ra một chút: “Vậy bệnh của bó tôi liền kính nhờ cô rồi.”

“Không dám.”

Phẫu thuật quyết định vào hai ngày sau.

Nhưng, buổi chiều trước một ngày, người của viện kiểm sát tìm tới Dương Tâm.

“Cô Dương, cô có liên quan đền tội làm công việc y khoa không hợp pháp, bị bắt giữ, mời cô đi theo chúng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.