“Vô Danh”?
Dương Tâm khẽ rũ mắt xuống, trong đáy mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Cái tên này đã lâu không được nhắc tới, dường như đã bị phong ấn trong sâu thẳm ký ức. “Em……”
Cô đang định nói thì lúc này điện thoại trong túi Trần Tuấn vang lên. Sau khi kết nối, cũng không biết đối phương nói gì, sắc mặt anh càng ngày càng xấu. “Được rồi, con sẽ trở về ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, anh xoay người vặn nắm cửa chính: “Tâm Tâm, ông nội anh lại hôn mê rồi, tình hình có chút nghiêm trọng, anh phải trở về ngay, đã muộn rồi, các em đừng khuya nữa, mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Dương Tâm vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nói: “Đừng vội, anh còn phải lái xe. Nếu như vội vàng, em sợ anh sẽ … haixx, em đang nói gì thế này, ông nội anh đã gắng gượng được hai năm, lần này chắc chắn cũng có thể gượng được…”. Có lẽ do Trần Tuấn quá lo lắng, thậm chí còn không có nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng. Căn bệnh của ông cụ Trần vẫn luôn là một bí mật, không tiết lộ chút nào ra bên ngoài. Dương Tâm miệng nói: “Đã kéo dài hai năm.”Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ nghi hoặc, hỏi làm sao cô biết được. Nhưng hiện tại, tất cả suy nghĩ của anh đều bị sự lo lắng chiếm lấy, nhất thời không phản ứng lại. Dương Tâm làm sao biết được? Tất nhiên là nghe tin từ Lê Vãn. Khoảng hai năm trước, Lê Vãn gọi điện cho cô và nói rằng con trai cả nhà họ Lục, Lục Gia Bách đã liên lạc với cô và muốn nhờ cô quay lại Hải Thành để thực hiện ca phẫu thuật cắt xương sọ cho ông cụ Trần. Vào thời điểm đó, cô đã từ chối, và nói sự thật rằng người điều trị cho vua Ai Cập ba năm trước không phải cô ấy, mà là một người phụ nữ tên là ‘Vô Danh’. Sau đó, Lục Gia Bách không điều tra được bất kỳ thông tin nào về “Vô Danh”từ miệng của Lê Vãn, vì vậy anh phải từ bỏ. Nhưng bây giờ…
Cô có lẽ hiểu được tâm ý của Lục Gia Bách khi mời Lê Vãn quay trở lại. Nếu Lê Vãn có thể thực hiện ca phẫu thuật thì tất cả mọi người đều vui mừng, nếu Lê Vãn không thể thì cũng có thể tìm mọi cách để lấy được tin tức của “Vô Danh”từ cô ấy.
Hừ ……
Có chút đau đầu! Dương Tùy Ý kéo góc áo của mẹ, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Chị Tâm, ông cụ Trần là ông nội của người bố khốn đó nên ông ấy là cụ của con đúng không?”
Dương Tâm vươn tay vuốt trán, không cần nghĩ cô cũng biết đứa nhỏ này muốn nói gì “Đúng vậy, về mặt quan hệ huyết thống, thật sự con phải gọi một tiếng cụ Trần, nhưng Lục Gia Tân không có ý định nhận các con, cho nên các con có thể giả vờ như không biết gì.”
Dương tổ tông cong cong khóe miệng lẩm bẩm: “Con đã biết rồi, vậy làm sao có thể giả bộ không biết? Ông cụ bây giờ nằm trên giường như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng, mẹ nói còn hay hơn hát.”
Dương Tâm tức giận cười nhạo cậu bé, cô vươn tay vỗ vào đầu cậu: “Vậy con muốn thế nào?”
Cậu bé trợn tròn mắt, nhe răng cười nói: “Cứu ông cụ, mẹ ra tay đi.”
Dương Tâm sững sờ, không cần nghĩ nhiều lập tức từ chối: “Không đời nào, trên đời này bất kỳ bác sĩ phẫu thuật nào cũng có thể vì ông cụ Trần mà ra tay, không phải chỉ có một mình mẹ, con đừng nghĩ đến nữa.”
Nói xong cô quay người đi về phía phòng ngủ.
Không hiểu sao, cái bóng lưng vốn luôn ung dung tự tại ấy dường như lại có chút …trầm mặc và cô đơn. “Tùy Ý, Lê Vãn có thể làm được. Lần này, cô ấy nhất định sẽ làm, vì sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ cô ấy giống như ba năm trước.”
Dương Tùy Ý mím chặt môi … Cậu bé mím môi, tiến lên một bước, mở miệng chuẩn bị phản bác vài câu. Thấy vậy, cô bé vội vàng đưa tay ra giữ cánh tay anh mình ngăn cậu bé lại: “Anh à, đừng ép mẹ, trên đời này ai cũng có thể ép mẹ, nhưng riêng hai chúng ta thì không thể.”
“Nhưng, mẹ…”
Cô gái nhỏ duỗi cánh tay ra lắc lắc tay cậu bé, thì thầm nói: “Anh à, anh quên chuyện đó rồi sao?”
Sắc mặt Dương Tùy Ý thay đổi rõ rệt, khuôn mặt khôi ngô tái nhợt, mím môi: “Anh sẽ không quên, nhưng vì chuyện này, mẹ càng nên thực hiện ca phẫu thuật này, thử một phen……”
Dương Tùy Tâm vươn tay ôm lấy anh mình, khóc: “Anh à, đừng ép mẹ nữa, trong lòng mẹ có nỗi ám ảnh lớn, mẹ không thể vượt qua chướng ngại đó.”
“Bỏ đi.”Cậu bé thở dài và nói trong bất lực: “Khi nào dì Lê Vạn trở lại, anh sẽ nói chuyện với dì. Có thể sự lo lắng của em là đúng, những gì em nói cũng đúng. Bất cứ ai trên thế giới này đều có thể ép buộc mẹ ấy, chỉ có chúng ta là không thể. “
“Đúng vậy, em chỉ muốn Tâm Tâm sống vui vẻ, cho dù bây giờ mẹ không làm gì cả mà ở nhà mỗi ngày, em cũng có thể kiếm tiền nuôi cô ấy.”… Phòng trị liệu, dinh thự nhà họ Lục. Ngôn Tình Sủng
Trong phòng chật ních người, nét mặt ai cũng vô cùng khó coi. So với sự lo lắng và nghiêm túc của bọn họ, ông cụ Tần có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, tựa vào bên giường uống cháo, trên mặt lộ ra vẻ ấm áp.
“Được rồi, ông già này vẫn còn sống, đừng bày ra mấy bộ mặt như cha chết mẹ chết, nhìn mà thương tâm.”
“Bố.”Bà Lục đi tới trước, sau khi ngồi xuống mép giường, bà bực bội nói: “Triệu An nói rằng tình trạng của bố đã bắt đầu xấu đi từ hai tháng trước, con đã đích thân hỏi người phụ trách đội y tế xác nhận chuyện này, tại sao bố lại dọa các bác sĩ giấu diếm chúng con, là bố muốn nóng lòng đi gặp mẹ con sao? Bố làm vậy khiến chúng con phải nghĩ như thế nào? “
Trong hai năm qua, ông cụ từ chối ở lại trong nước, nói rằng ông đã gặp và yêu vợ mình ở Seattle khi ông còn trẻ, sau đó, vợ ông qua đời và lấy đi tất cả màu sắc trong cuộc sống của ông, những năm tuổi xế chiều, hắn chỉ muốn tự tại, trở về, sống buông thả, sống trên mảnh đất nơi vợ chồng ông đã gặp nhau. Họ luôn phản đối, cho rằng ông cụ hay thay đổi, họ biết ông có khối u trong não, vậy làm sao họ đồng ý cho ông sống ở nước ngoài một mình?
Tuy nhiên, tất cả sự kiên trì của họ cuối cùng đều không thắng nổi sự ngoan cố của ông cụ, sau khi ông cụ tuyệt thực trong ba ngày, họ chỉ có thể thỏa hiệp. Hai năm qua, có Lục Gia Tân đồng hành, cùng đội ngũ y tế hàng đầu thế giới đồng hàng, cứ nghĩ rằng trở về nước là một niềm vui, nhưng không ngờ hai tháng trở lại đây bệnh tình của ông lão đã trở nên tồi tệ hơn. Ông cụ cũng đe dọa tất cả các đội y tế và yêu cầu họ che giấu.
Trần Dự cũng đi tới trước mặt, nói: “Đúng vậy, bố, những gì bố làm thật sự có chút hơi quá đáng. Muốn bố ở lại Hà Thành, bố không đồng ý. Con đã nói sẽ ra nước ngoài cùng với bố, bố lại từ chối. Con đã cử một vài đội y tế đến khám cho bố. Bố lại đe dọa họ che giấu tình trạng sức khỏe của bố. Bố xem, tại sao càng già bố lại càng hồ đồ như vậy? “
Ông cụ chịu không nổi, liền đưa tay chỉ ra cửa, rất không kiên nhẫn đuổi mọi người ra ngoài:s “Cút đi, đều cút hết đi, không có chúng mày bên cạnh, bố đã sống tự do tự tại nhường nào, vừa quay về thì gặp chuyện khốn khiếp này, đừng có ở trước mặt bố ba hoa nữa, chúng mày đều đi hết đi “
Hai anh em Trần Dự, Trần Ngọc nghẹn ngào. Đối với ông cụ, bọn họ thật sự không có ý nghĩa gì sao.
“Nếu bố còn như vậy, chúng con sẽ đến trước bàn thờ mẹ, mời mẹ về đích thân nói chuyện với bố.”