Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 136: Chương 136: Làm cô ấy thay đổi!




Bà Lục ở chỗ Lê Vãn bị chọc tức, cũng không đợi để gặp người vô danh.

Theo bà nói thì người vô danh chính là thế hệ mua danh trục lợi, còn giở trò chơi lớn.

Bà đường đường là chủ mẫu quản lý lo liệu của gia tộc Lục thị mà cũng phải liếm mặt đi thành khẩn cầu xin, đối phương vẫn còn giấu diềm, bà thấy đây chính là đang làm bộ già mồm cãi láo.

Nếu người ta đã không chịu lộ mặt, vậy thì bà cũng cần phải thiết đãi lịch sự.

Trên đời này người tài giỏi khác thường thì đâu đâu cũng có, cũng không phải chỉ có người vô danh là người duy nhát có thể làm mẫu thuật mở hộp sọ.

Bà không tin không có người phụ nữ kia, bọn họ thật sự chỉ có thể mở to mắt ra nhìn ông cụ bệnh chết trên giường bệnh.

Bạch Chước là người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, con lai hai dòng máu Trung Mĩ, dáng vẻ khá anh tuần điền trai.

Ông ta làm nghề y hơn hai mươi năm, quả thật đã làm không ít các ca phẫu thuật mở hộp sọ, trong lĩnh vực này có kinh nghiệm cực kì phong phú.

“Phu nhân Lục à, tôi có thể phải gặp qua ông cụ Trần để tìm hiểu chút tình hình cụ thể sau đó mới có thể chốt được phương án điều trị.”

“Được được, ông Bạch từ phương xa cách chục ngàn cây số đến Hải Thành, ở trên máy bay riêng chắc cũng chưa nghỉ ngơi tốt, tôi đã lệnh cho người ta sắp xếp một phòng trọ tốt, ông trước khi đi bị lệch múi giờ, đợi nghỉ ngơi xong tôi lại dẫn ông đi đến nhà họ Trần.”

Nói xong, bà quay đâu nhìn về phía quản gia đang đứng bên cạnh, nói: “A Lan, cô đưa giáo sư Bạch xuống nghỉ ngơi đi, xem ông ấy còn thiếu cái gì, lập tức cho người hầu bổ sung thêm, không được tiếp đón giáo sư Bạch không chu đáo.”

“Vâng.”

Sau khi đưa mắt nhìn theo A Lan dẫn Bạch Chước rời đi, bà Lục chìa tay nắm lây bàn tay Dương Nhã, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô ta, yêu thương nói: “Con thật có lòng, thời gian này đã chịu khó bôn ba vì bệnh của ông ngoại, chắc hẳn cũng rất cực khổ rồi, vành mắt thâm hết lại rồi.”

Dương Nhã dịu dàng cười, miệng giống như rót mật, nịnh hót nói: “Ông ngoại của Gia Bách chính là ông ngoại của con, đương nhiên con phải cố gắng hiếu thuận với người nhà anh áy, lần này ra nước ngoài e rằng năng lực của bản thân có hạn, không thể làm tốt được chuyện này, may mà trời xanh rủ lòng thương xót cho con mời được giáo sư Bạch.”

“Con là một đứa trẻ ngoan lại hiếu thuận, vị trí chủ mẫu lo liệu mọi chuyện của nhà họ Lục giao trong tay con cô liền yên tâm rồi, con đừng quay về nhà họ Dương nữa, cứ ở lại dinh thự của Lục thị đi, có gắng bồi dưỡng thêm nhiều tình cảm với Gia Bách, tranh thủ khiến cho nó chịu lầy con về sớm một chút.

Lòng Dương Nhã liền vui mừng.

Cô ta tiêu hao hết bao nhiêu tâm tư mời được Bạch Chước đến đây, chính là để quay trở lại nhà họ Lục, nếu như bây giờ đạt được mong muốn, vậy thì việc trả giá bằng thân xác của cô ta cũng không có uổng phí.

Để thỏa mãn tên đàn ông biến thái Bạch Chước kia, mấy ngày nay cô đã phải chịu tội, suýt chút nữa bị hắn làm cho chết trên giường.

“Con cảm ơn mẹ chồng, con sẽ cô gắng ạ.”

Bà Lục than nhẹ một tiếng: “Suy cho cùng cũng không biết giáo sư Bạch có được không?”

Dương Nhu hơi cụp mắt xuống, hắn ta có giỏi y học hay không thì cô không biết, nhưng ở trên giường thì cực kì giỏi.

Thay đổi đủ các tư thế hành cô ta.

Nói cái gì mà người phụ nữ của Bạch Gia Bách, hắn ta muốn thử một chút.

Hiện giờ chỉ cần nhớ tới máy hình ảnh kia, trong dạ dày cô ta dâng lên cảm giác buồn nôn.

Một tên đàn ông dung tục bỉ ôi, thật không hồ danh là là loại người đến từ cái nơi Liễu Môn kia, bẩn từ †rong xương tủy.

“Mẹ chồng yên tâm, giáo sư Bạch là chuyên gia có uy tín ở mặt này, đã làm qua máy trăm ca phẫu thuật, kinh nghiệm rất phong phú, nhất định sẽ bảo vệ được mạng sống của ông ngoại thôi.”

*Được được được.” Bà Lục lại vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, cười nói: “Con thật có lòng, mây ngày nay đã mệt lắm rồi, mau về nghỉ ngơi chút đi, giữ gìn sức khỏe.”

Trong mắt Dương Nhu lóe lên một tia oán hận.

Quả thật rất mệt!

Toàn bộ sức lực đều dùng trên giường.

Dương Tâm…

Cô ta nhất định phải xé xác người phụ nữ đó thành trăm mảnh.

Sáng ngày hôm sau.

Bà Lục dẫn Bạch Chước đi tới biệt thự nhà họ Trần.

Trong phòng khách vang lên tiếng hò reo nói cười.

Khi bà Lục dẫn Bạch Chước lên đến bậc tam cấp liền nghe thấy âm thanh quen thuộc, sắc mặt bà lập tức Dương Nhu bên cạnh cười khẫy thành tiếng Thật đúng là oan gia ngõ hẹp?

Không ngờ lại đụng phải Dương Tâm ở chỗ này.

*Bà Lục, sao thế? Tại sao lại dừng bước vậy chứ?” Bạch Chước ở phía sau liền hỏi.

Phu nhân Lục hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận đang cuồn cuộn tận đáy lòng, miễn cưỡng nở nụ ‹ nãy nghĩ ra mấy chuyện nên có chút thất thần, chúng ta đi vào thôi.”

Trong phòng khách, ngoại trừ ba bé con ra còn có một ông cụ đang chơi… bắt rùa, Dương Tâm và bà Trân cạnh nói chuyện phiếm, trong phòng rất hài hòa.

*Ha ha, Đại Vương đang ở trong tay ông cố ngoại rồi, ông cố ngoại lại thua nữa rồi, anh ơi mau nhanh lên ông cô ngoại, nhanh nào nhanh nào nhanh nào.”

Ông cụ xoa trán cảm thán: °Ai yo, già rồi già rồi, già rồi còn chơi với máy đứa trẻ con, không thê chấp nhật Khi bà Lục bước vào liền nhìn thấy Dường Tùy Ý đang cầm một tờ giấy vẽ con rùa dán lên mặt của ông cụ trở nên u ám, tức giận nhìn sang phía cô bé.

*Hỗn xược, cái thứ không có giáo dục, ông ấy đường đường là ông có nôi, sao cớ đễ một đứa nghiệp chư làm bậy?

Tay Dương Tùy Ý run run, mảnh giấy bị xé làm đôi, cậu nhóc cong môi, khẽ nói: “Ông cố ngoại ơi, thật sự cháu mắt mù phá phách được, có lúc con gái ông cố nói chuyện quá khó nghe, cháu thật sự không thê nhớ.”

Ông cụ chìa tay chìa tay búng vết bớt hạt dễ trên ót cậu bé, giương mắt nói: Bà ấy dù nói khó nghe thì cũ cháu.”

“Nhưng bà ấy không hề coi cháu là cháu trai đâu, cả ngày chỉ luôn mồm gọi là đồ nghiệp chướng, khó nghe. Cậu nhóc con không cố ý hạ thấp giọng mình, thậm chí còn cất cao âm điệu, cho bà Lục đang đi qua đây một.

Bà ta kìm nén cơn tức giận trong người dựa vào sự nhẫn nại của mình, sau khi đi đến chỗ ghế sô pha, đứ với ông lão: “Bồ à, bố đã lớn từng này tuổi rồi, còn đễ mặc cho mấy đứa nhóc này trêu ghẹo, có phải già ri không?

Ông cụ cũng tức giận, nhìn bà ta chằm chằm rồi mắng: “Lúc còn sống ở nhà họ Lục thì ngày nào cũng cát khi bố trở về nhà họ Trần rồi, con vẫn còn không chịu buông tha cho bố, nếu không phải con chịu đưa bố ‹ của ông già này cũng hoàn toàn được yên tĩnh rồi.”

*Bố.” Bà Lục đột nhiên cao giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: °Vì bệnh của bố mà nhiều ngày rồi con khôn: yên ỗn. Không những bố không thương xót hiểu cho con, ngược lại còn hùa vào với người ngoài trách con là người thân của bố đây?”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, phất phất tay về hướng bà ta, giống như đang đuổi một con ruồi đi: “Về đi, hiện sống tốt, không cần cô mù quáng bận tâm lo nghĩ, cô cứ làm tốt vị trí chủ mẫu nhà họ Lục là được rồi, bệ trai cô cùng với cháu cô lo liệu được, không cần đến cô đâu.

Bà Lục nghẹn giọng Ông cụ hạ lệnh đuổi khách trước mặt nhiều người như vậy đã là một cái tát hung hăng vả vào mặt bà rồi Bà ta quét ánh mắt nghiêm khắc sang phía Dương Tâm, bắt đầu chất ván: “Cô Dương à, sao cô lại ở đây một đêm với Lục Gia Tân thì chính là người phụ nữ của nó, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô giẫm lên anh em nó đâu. Nếu như cô còn muốn được gặp mặt một chút thì nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa, lại câu dẫn người đàn ông mà cô không nên câu dẫn Bà Lục cũng tức đến phát điên, hoàn toàn làm mắt đi hình tượng và thân phận của mình, trở thành người chửi bới bóng gió, từ ngữ nào khó nghe nhất cũng đều nói ra hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.