Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 144: Chương 144: Một dao chí mạng




“Tốt hơn hết ông đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ cho ông ném trải mùi vị sống còn hơn chết.”

Tên đại ca bắt đầu chế nhạo: “Tôi ở Hải Thành nhiều năm như vậy, chưa từng bị lật đổ. Tôi rất mong chờ cô Giang tới tìm tôi, dẫn đi.”

Dương Tâm không chống cự, để cho hai tên lưu manh kéo cô đi về phía một căn phòng bên trái nhà kho.

Vừa đi được chục bước, bên ngoài liền vang lên tiếng đánh nhau.

Cả chục tên côn đồ bên trong lao về phía cửa, bao gồm cả tên đại ca trùm xã hội đen.

Dương Tâm gạt chân, sau khi hạ gục hai tên lưu manh hai bên trái phải, đồng thời lao ra ngoài nhanh như một tia chớp.

Vừa lao ra cửa, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến lòng cô nguội lạnh.

Nhìn thấy một tên khốn bị vệ sĩ áo đen xô ngã và lao thẳng về phía Dương Tùy Ý đang đứng, trong khi tên khốn đó đang cầm trên tay một con dao găm, lưỡi dao đâm thẳng về hướng tim thằng nhỏ.

“Tùy Ý …” Giọng Dương Tâm khàn khàn gâm lên, cô lao vội chạy tới, nhưng khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể nhìn con dao găm lạnh lẽo càng ngày càng gần hướng con trai mình.

“Không …” Lại là một tiếng gầm xé lòng.

Cuộc giao tranh ngừng lại, và mọi người đều nhìn về hướng đó.

Bọn họ đều là học viên được huấn luyện đặc biệt, làm sao có thể không nhìn ra đó là một nhát dao chí mạng, chỉ cần đâm vào trái tim của thằng bé, thằng bé kia chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Dương Tâm mở to hóc mắt, trong mắt mơ hồ như đang chảy ra máu, suýt chút nữa muốn nổ mắt luôn rồi.

Lúc này, một bóng người vụt qua, đột nhiên vươn tay ôm lấy cậu bé, nhưng người kia chưa kịp né thì đã gặp con dao găm sau lưng.

“Phập”

Lưỡi dao đâm thẳng vào da thịt máu chảy ra ngoài, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thây tiếng kim rơi hiển nhiên là vô cùng bất ngờ.

* Giám đốc Lục……

“ Lục Diêm Vương…….

Trong giây tiếp theo, hai tiếng cảm thán vang lên, A Khôn và Đoàn Ninh từ trong góc nhà xưởng lao ra, lao thẳng đến bên cạnh Lục Gia Bách, đỡ lây trước khi anh gục xuống.

Lưng của Lục Gia Bách rỉ máu liên tục, máu chảy liên tục ra bên ngoài, tình hình thật khủng khiếp.

Anh không quan tâm đến vét thương của bản thân, nhìn xuống đứa nhỏ trên tay mình, cười miễn cưỡng: “ Cháu không sao chứ? Cháu có bị thương gì không?”

Ánh mắt Dương Tùy ý rất phức tạp, hắn giật mình hỏi: “ Chú thích mẹ của tôi như vậy sao? Vì cô ấy đến mạng sống cũng không cần?”

Lục Gia Bách khẽ cười: “ thích một người, không phải là không chút do dự mà ra tay bảo vệ sao? Điểm này của chú so với bố Tuần của cháu, so với bó…. Tuần của cháu có chút kém hơn, chỉ có thể dùng mạng sống ra bù đắp.”

Thằng nhỏ mím môi, thật cẩn thận tránh ra khỏi vòng tay của hắn: “Đừng nhúc nhích, tôi gọi mẹ tôi đến cứu chú.”

Nói xong, cậu lao tới chỗ Dương Tâm, ôm lây đùi cô, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, cứu chú ấy với, con dao đó đã trực tiếp đâm vào tim chú ấy. Chỉ có mẹ mới có thể cứu được chú ấy.”

Tắt cả những điều này xảy ra trong nháy mắt, Dương Tâm vừa thoát khỏi sự bàng hoàng và tuyệt vọng khi nhìn thấy con trai mình còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, cảm xúc mắt mát và bồi hồi tiếp tục ập đến cô.

Cô cúi người nhanh chóng ôm lấy cậu bé, nói nhỏ: “Không sao, không sao đâu, mẹ sẽ không bao giờ để con phải trải qua những chuyện như thế này nữa.”

Dương Tùy Ý khôngcòn tâm tư an ủi cô, nhanh chóng vươn tay đầy cô ra, lo lắng nói: “ Mẹ nhanh đi cứu chú Lục đi, chú đấy không chịu được nữa rồi, sẽ chết người đáy.”

Dương Tâm phản ứng lại và sải bước đến bên cạnh Lục Gia Bách.

Khi đến gần, một mùi máu tanh xộc lên chóp mũi khiến cô choáng váng.

Dương Tâm à Dương Tâm mày không thẻ lùi bước nữa, nếu người đàn ông này không dùng lưng chặn đứng nhát dao, con trai của mày đã bị giết ngay tại chỗ, và sẽ không có cơ hội nào đề trở về nữa.

Tuy nhiên, nếu buộc mình phải đối mặt với chuyện này, đôi chân của cô như đeo chì, không thể cử động được.

Thấy Dương Tâm đứng sang một bên và do dự, A Khôn trở nên lo lắng, nhanh chóng nắm lấy góc quần áo của cô, và van xin: “ Cô Giang, cầu xin cô, xin cô hãy cứu giám đốc Lục. sau khi anh áy biết Tùy Ý bị bắt cóc liền lao ngay đến đây, nhìn tháy Tùy Ý gặp nguy hiểm không chút do dự mà lao tới, dùng thân mình ngăn chặn lưỡi dao, lẽ nào cô muốn trơ mắt nhìn anh ấy chảy máu dến chết sao?”

Thân thể Dương Tâm run rầy kịch liệt.

Cảnh tượng trên bàn mổ ba năm trước hiện lại trong đâu, trước mắt còn chảy cả máu.

Cô khóc lóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cứu được anh ấy, thật sự cứu không được, anh mau đưa anh ấy đi bệnh viện đi, mau chóng đưa anh áy đền bệnh viện.”

Đoàn Ninh đứng dậy nắm chặt cánh tay cô, gằn từng chữ: “ Dương Tâm, cô là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu thế giới, cũng chỉ có cô mới có thể cứu được anh ấy. Con dao này đã cắt xuyên tim anh ấy, bác sĩ bình thường đềukhông dám rút con dao ra, chỉ có thể giương mắt nhìn anh áy chét.”

Thân thể Dương Tâm run rẩy kịch liệt.

Đoàn Ninh lại nói: ‘Hơn nữa, chỗ này quá xa thành phó, ít nhát cũng phải mát nửa tiếng, đường núi hiểm trở, cô có chắc là anh ấy có thể chịu được va chạm không? Tôi sợ anh ấy sẽ chết giữa đường trước khi đến bệnh viện.”

“Tôi, tôi…” Dương Tâm lo lắng khóc lên, “Tôi tôi…”

Lúc này, một sức mạnh truyền đến từ cổ tay.

Cô ấy nhìn xuống trong tiềm thức, thầy Lục Gia Bách không biết từ lúc nào đã túm chặt lấy cánh tay cô.

Anh đang nằm trong lòng A Khôn, dùng tay này kéo cô rất nguy hiểm, không cần thận sẽ gây ra tổn thương lần nữa, cô sửng sốt, nhanh chóng ngồi xổm xuống, hét lên: “Anh động đậy cái gì vậy? Anh sợ bản thân anh chết chưa nhanh sao?”

Lục Gia Bách quay đầu lại và nở một nụ cười nhạt với cô.

Xem ra đã mắt quá nhiều máu, khuôn mặt đẹp trai gần như trong suốt, trông còn đáng sợ hơn cả một con ma.

“Tuy rằng có chút dữ tợn, nhưng cũng may là em quan tâm anh. Đừng sợ, hôm nay anh giao tính mạng vào tay em, sống hay chết đều không quan trọng, em cứ an tâm mà chữa trị.

Nói xong, khóe môi chảy ra một tia máu nhạt, Dương Tâm biết anh bị thương nội tạng, là vết thương rất nghiêm trọng.

“Anh im đi.” Dương Tâm gâm lên với anh.

Lục Gia Bách cười cười, đờ đẫn nói: “Khi em cùng Trần Tuần ở một chỗ, chưa bao giờ em nồi nóng cả, sao trước mặt anh lại tức giận đến như vậy, có điều anh rất vui, có thể khiến cho em vui sướng, tức giận và phiền muộn, chứng tỏ anh đã bước được vào trái tim em rồi.”

Dương Tâm giật mình.

Đúng, cô ấy vậy mà lại mắt bình tĩnh trước Lục Gia Bách.

Vì sao?

Anh chàng này có thực sự để lại dấu án trong thế giới của cô?

“Cô Dương, mau tìm cách cầm máu cho giám đốc Lục, nếu cứ tiếp tục như thế này, anh ấy nhát định sẽ chết.”

Sự thúc giục của A Khôn đã thu hút suy nghĩ của cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu, gạt những suy nghĩ ngẫu nhiên trong đầu sang một bên, hít một hơi thật sâu, nói với Đoàn Ninh: “Mang một con dao găm sắc bén qua đây.”

Một giây tiếp theo, một vệ sĩ da đen đưa cho cô một con dao găm.

Cô đưa tay nhận lấy, sau đó cắt hết quần áo trên lưng Lục Gia Bách, may mà là mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nếu không sẽ rất phiền phức.

Nhìn con dao găm đâm vào máu thịt, nhìn vét thương đang chảy máu, trong đầu Dương Tâm lại bắt đầu nhữn ra, nhưng cô vẫn có cháp, cần thận kiểm tra vét thương của anh.

Khi xem xét kỹ hơn, cô không thể không hít một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.