Nghĩ tới A Thương, khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu của Hữu Hoàng lại hiện lên trong đầu cô.
Đứa bé kia thật sự chết quá thảm quá thảm rồi, đã từng có một đoạn thời gian nó trở thành ác mộng của cô.
Còn có người phụ nữ chịu đủ sự tàn phá của vận mệnh…… Thế nào?”
Âm thanh của Lục Gia Bách ở bên tai cô vang lên, lôi suy nghĩ đang phiêu đãng của cô quay về.
Ngay sau đó chỉ trong một cái chớp mắt tơ máu bắt đầu nồi lên trong mắt cô chậm rãi biến mắt.
Nam Kiên híp mắt nhìn cô nhíu mày hỏi: “Không biết từ đâu chị dâu biết được thân phận sau lưng tôi vậy?”
Từ trước đến nay anh làm việc rất cần thận, ngoại trừ máy tên cấp dưới anh tin tưởng ra, những người khác chưa thầy mặt thật của anh bao giờ, theo lý mà nói người ngoài không thể biết được thân phận của anh mới đúng.
Cộng thêm sát ý khó hiểu của người phụ nữ này đối với anh, nhưng anh biết rõ một điều chuyện này không phải là cô giả vờ khiêu khích hoặc là cố tình gây sự.
Cô muốn giết anh, là chuyện ngắm vào trong xương cốt rồi.
Nếu hôm nay thân thủ của anh không giỏi hơn cô ấy, nói không chừng người phụ nữ này thật sự sẽ đâm dao găm trong tay vào trái tim của anh. !Nhưng anh thực sự không nghĩ ra mình đắc tội người phụ nữ này khi nào vậy.
Dương Tâm trầm thấp cười một tiếng, nhíu mày nói: “Anh Nam đây là xem thường năng lực Hacker quỷ sát đệ nhất quốc tế hay sao? Anh có tin tôi có thể sử dụng một cái máy tính ở trong hệ thống nội bộ Ám Long đi dạo một vòng, trộm hết tất cả giấy tờ cơ mật bên trong ra ngoài hay không.”
“Cô là Quỷ Sát?” Nam Kiên hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm cô xem xét một lát, sau đó quay đầu nhìn Lục Gia Bách đang ở bên cạnh.
Biểu cảm kia, giống như một chó vậy.
“Anh yêu người phụ nữ này, chính là người nửa năm trước ăn cắp ba mươi tỷ của anh, đùa bốn anh xoay vòng vòng, khiến anh như thằng ngu chạy nửa năm khắp thế giới đệ nhất Hacker Quỷ Sát?”
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lục Diêm Vương sẽ toả ra hơi lạnh, anh lại nhẹ nhàng cười, nhìn không ra là anh đang nhục chút nào ngược lại còn rất vinh hạnh: “Vợ tôi có năng lực hơn tôi là chuyện tốt, các ngưoời cứ thoải mái ghen tị đi.”
“Khụ khụ”
Hoắc Tư ho nhẹ hai tiếng vội vàng tiến lên, giới thiệu với Dương Tâm: “Chị dâu, hôm nay gọi chị tới đây, thứ nhất là giao tên Dương Khai này chị, thứ hai chính là mấy anh em chúng tôi muốn gặp chị một lần, chính thức chào hỏi với chị.”
Nói xong anh quay người theo thứ tự giới thiệu: “Đại ca chồng tương lai của chị chắc là không cần tôi phải nhiều lời, đây là thằng hai Nam Kiên, đây là thằng ba Triệu An, đây là thằng bốn Đoàn Ninh, tôi đứng thứ năm tên là Hoắc Tư, ngồi ở trên ghế sa lông kia dù người ta làm gì cũng mặc kệ chỉ biết chơi đùa đồ chơi là thằng sáu tên là Chery, về phần thằng bảy anh ta ở Châu Phi chấp hành nhiệm vụ, lần này không trở về một giờ trước anh ấy có gọi điện thoại cho tôi muốn tôi thay anh ta nói chào “chị dâu” một tiếng.”
Dương Tâm hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Ý của Lục Gia Bách cô hiểu, anh giới thiệu mấy anh em vào sinh ra tử với cô còn cho phép bọn họ gọi cô là chị dâu, rõ ràng là muốn ở trên người cô đánh dấu kí hiệu của Lục Gia Bách anh.
Phần tình cảm này, đã định sẵn là cô không nhận nỗi.
“Chị dâu”
“Chị dâu”
“Chị dâu”
“Chị dâu”
“Chị dâu”
Bên tai vang lên năm âm thamh cung kính.
Là Nam Kiên, Triệu An, Đoàn Ninh, Hoắc Tư, Chery bọn họ lấy thân phận em kết nghĩa của Lục Gia Bách kêu hai tiếng “chị dâu”, trong giọng nói đều lộ ra sự cung kính vô cùng rõ ràng.
Dương Tâm mím chặt khóe môi vẫn không đáp lại bọn họ.
Lục Gia Bách biết rõ cô lo lắng nhưng bây giờ cũng không thể vạch trần được, trong lòng không khỏi thở dài, nói với mấy người anh em: “Tắm lòng của các người tôi thay cô ấy nhận, đợi sau này cô ấy quen thuộc hơn rồi mới nhận phần tình cảm này của các người cũng không muộn, thằng hai Dương Khai đâu?”
Ánh mắt của Nam Kiên lướt thoáng qua khuôn mặt của Dương Tâm.
Phải tìm một cơ hội nào đó nói chuyện với cô ấy anh nhát định phải hỏi cô ấy vì sao lại có địch ý lớn như vậy đối với anh.
“Ở trên bến tàu, thằng nhóc kia muốn gặp chị dâu, nói có một giao dịch muốn đàm phán với chị.”
Dương Tâm nhíu mày, trầm mặc chỉ chốc lát sau đó nhạt nói: “Vậy tìm một thời gian rảnh nào đó gặp mặt anh ta một lần đi, tôi còn phải trông cậy vào anh Dương này thay tôi lôi ông già Bạch Trác kia ra ngoài.”
Thầy mọi chuyện đều đã bàn ổn thỏa rồi, Lục Gia Bách cúi đầu xuống hỏi cô: “Đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn tối nhé.”
“Chuyện này không thể được.” Hoắc Tư là người đầu tiên kêu gào: “Mấy anh em chúng ta thật vất vả mới tụ họp, anh cũng không thể chỉ dẫn mỗi chị dâu đi ăn bữa tối ánh nến được, mời khách, đêm nay hai vợ chồng các người nhất định phải mời khách.”
Nhà giam nữ.
Phòng thăm tù.
“Cái gì?” Thẩm Thanh Vi hai mắt trừng to, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên lấy: “Mẹ, mẹ sao có thể đồng ý với cô ta chứ? Con, con còn muốn dựa vào phần ân tình này để Gia Bách đồng ý cưới con đó.”
“Ngu xuẫn.” Lâm Vũ Loan quát: “Chỉ dựa vào một phần ân tình Lục Gia Bách sẽ tuỳ tiện đồng ý cưới con sao? So sánh với ân cứu mạng của con mà nói Dương Nhã càng có nhiều cống hiến cho nhà họ Lục,”
“Dù sao cô ta cũng đã vì nhà họ Lục sinh một đứa con trai, nhưng con có thấy Gia Bách chịu thỏa hiệp cưới cô ta không?”
Thẩm Thanh Vi trực tiếp ngồi liệt ở trên ghế, giống như là chịu đả kích rất lớn, cúi tháp đầu trầm mặc thật lâu không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên cô lập tức kích động.
“Dương Tâm cô ta lại dám bao che dấu diễm, Mẹ à, mẹ nói xem chúng ta báo cáo với cục tư pháp là cô ta bao che giấu diềm, có phải là có thể đưa cô ta vào tù hay không?”
Lâm Vũ Loan nhíu mày nhìn cô, thấp giọng trách mắng: “Mẹ thấy con bị úng đầu rồi, báo cáo với cục tư pháp cô ta bao che ai? Bao che cho con à? Vậy mẹ có khẳng định nói cho con biết thứ nhất người sẽ bị phán tội tử hình chính là con.”