Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 308: Chương 308: Người giành được giải thưởng nữ hoàng điện ảnh không phải là Ruth?




Lục Gia Bách vốn tràn đầy lửa giận, nhưng sau khi nghe hai đứa con trai nói vậy bỗng bị tức làm cho cười.

Bọn họ oán trách anh không cưới mẹ của bọn chúng, kết quả bị người ta mắng là con rơi sao?

Ngày mẹ anh biết anh muốn cưới người phụ nữ kia về, nhưng, thời cơ chưa đến mà.

“Được, bố thừa nhận bố là người đàn ông tôi, là bố hại mẹ của các con, khiến cho mẹ con mấy năm nay gặp rất nhiều khổ sở, đợi sau khi cô ấy biết được sự thật bố sẽ quỳ nhận sai với cô ấy, bây giờ các con mau nghĩ cách dỗ em con vui đi, đừng để con bé tiếp tục khóc nữa.” “Cần bố nói sao.” Hai anh em lại cùng kêu lên một tiếng, hiểu ngầm.

Lục Gia Bách không khỏi bật cười.

Hai người con trai cũng dám được đà lấn tới, anh sau này ở nhà vị trí còn có thể nói là?

Nhưng nhìn thấy hai đứa con vây quanh con gái, nghĩ cách trêu con bé cười, hình ảnh ấm áp này là anh dốc hết tắt cả cũng cầu không được, nếu như trời xanh còn cho anh, là sự chiếu cố lớn nhất đối với anh.

Hai đứa con trai một bé gái, thật tốt.

Anh cũng không biết dùng cách gì để cảm ơn người con gái kia nữa, quãng đời còn lại chỉ có thể nâng niu cô trên lòng bàn tay, cưng chiều thành nữ vương.

Cô bé tiếng khóc dần dần dừng lại, sau khi đẩy hai anh ra, đưa tay ra kéo vạt áo của bố, ngửa đầu nhìn anh, khàn giọng gọi lên tiếng”Bồ ơi!”

Lục Gia Bách cả người to lớn, sửng sốt một lúc sau mới phản ứng lại được, mặt đầy mừng rõ nhìn con gái yêu, giọng run lên: “Con yêu, con vừa nãy gọi bố là gì? Ngoan, gọi lại một lần nữa.”

Cô bé nhếch miệng lại gọi một tiếng bó.!Lục Gia Bách chỉ cảm thấy trong lòng có một vật gì đó va chạm mạnh mẽ vào, một loại gọi là thứ tình thân huyết thống ở chân tay lan tràn khắp nơi.

Anh liền ôm bế con gái lên, ở trên khuôn mặt mềm mại của cô bé mãnh liệt hôn lên máy cái, cúi đầu nhìn về phí Dương Tùy Ý.

Cậu chủ nhỏ Dương liền hừ lạnh một tiếng, gọi một câu “Anh Tâm.”

Nếu như tên nhóc này không phải là Dương Tâm sinh, anh nhát định sẽ ném hắn đi đến trụ sở huấn luyện của Ám Long mạnh mẽ chỉnh đốn một trận.

Dương Tâm đi một vòng ở quảng trường, nỗ lực tìm kiếm ba đứa nhỏ, kết quả một đứa cũng không tìm thấy.

Con gái không tìm được, nhưng lại đụng thẳng đến Lâm Thanh.

“Anh Lâm, đã lâu không gặp.”

Lâm Thanh cười nhạt: “Đã lâu không gặp, không ngờ cô Dương sẽ đến tham gia buổi lễ này, đúng là chuyện hiếm có.”

Dương Tâm không có tiếp lời, ánh mắt rơi vào người con gái đang kéo cánh tay của anh ta, nhíu mày hỏi: “Vị này chính là cô Hải Vy đúng không, không hỗ là con gái trưởng của gia tộc Hải Nhân, đứng cùng với anh Lâm rất xứng đôi.”

Hải Vy cười nhìn Dương Lâm, trêu ghẹo nói: “So với tên gọi cô Hải Vy, tôi càng hy vọng cô Dương gọi tôi là cô Lâm.”

Dương Lâm khẽ gật đầu, tự cười nói: “Cô Hải Vy vi tình yêu mà theo đuổi không tiếc ruộng bỏ gia tộc, bỏ ra cái giá đau đớn như vậy xứng đáng được người ngoài kính nẻ, tôi xác thực nên gọi cô một tiếng cô Lâm.”

“Cô…” Hải Vy trên mặt né qua một vệt tức giận, nhưng rất nhanh cô ta đã đè xuống được rồi.

“Cảm ơn cô Dương mấy năm nay đối với đứa em chăm sóc, bây giờ cô ấy nhờ vả tôi, ngày sau cũng không cần cô Dương lại hao tổn tâm sức nữa rồi.”

Nghe cô ta nhắc đến Huyền Cẩn, trong hai mắt của Dương Tâm xẹt qua một màu u ám.

Nha đầu kia không hiểu rõ nỗi khổ tâm của cô, chỉ cho rằng cô sợ chọc vào bị phiền phức cho nên mới đứt đoạn tất cả những nhớ nhung của cô ta.

Không biết cô ta và Thẩm Thành là người ở hai thế giới, trả giá nhiều nữa thì tình cảm cũng không có kết quả.

“Cũng tốt, cô là chị thì cũng nên khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn, gia tộc Hải Nhân có thể khoan dung một người con gái cùng một người ngoại tộc kết hôn nhưng tuyệt đối sẽ không khoan nhượng cả hai người.”

“Anh họ, chị dâu hai người cũng đến rồi?” Cách đó không xa truyền đến giọng nữ dễ nghe truyền đến.

Mắy người cùng nhau nhìn tới, nhìn thầy Thẩm Thanh Vi tay dắt một cô bé hướng đi đến bên này.

Dương Tâm không có ý cùng với bọn họ dây dưa, liền quay người chuẩn bị rời đi.

Ai mà biết cô vừa đi được một bước liền bị cô bé mà Thẩm Thanh Vi đang dắt tay bỗng mở miệng nói: “Cô chính là mẹ của con gái rơi Dương Tùy Tâm sao?”

Một câu “Con gái rơi” khiến bước chân của Dương Tâm dừng lại.

Cô chậm rãi xoay người lại, nheo mắt lại nhìn cô bé bên cạnh Thẩm Thanh Vi nhíu mày hỏi: “Là ai dạy cháu ba từ “con gái rơi” này vậy?”

Có Tiểu Nhàn bĩu môi hừ lạnh nói: “Cậu ấy vốn là con gái rơi của cậu chủ thứ hai nhà họ Lục, còn vọng tưởng tranh giải thưởng ngôi sao nhí Oscar với cháu, hừ, bị chúng cháu cười nhạo cho một trận không biết trốn khóc ở chỗ nào rồi, đúng rồi, cô ta còn làm bản váy của cháu, cô đền cho cho cháu đi.”

Dương Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng trên mặt không có chút ấm áp nào, hai mắt hoàn toàn lạnh lùng.

“Con gái của cô là con gái rơi nhưng so với loại không có giáo dục như cháu thì con bé sạch sẽ hơn cháu nhiều.”

Thì ra cô cảm thấy giải thưởng ngôi sao nhí kia đối với Tùy Tâm mà nói cũng không có tác dụng gì nhiều, có được hay không cũng không quan trọng, nhưng hôm nay…

Con gái cô không chỉ muốn lấy được giải thưởng mà còn phải đường hoàng náo nhiệt đi nhận.

“Cô Dương, Tiểu Nhàn chỉ là một đứa trẻ, cô nói những lời này dường như hơi có chút nghiêm trọng rồi.”

Cố Ngọc Hiểu ở bên cạnh nói.

Thẩm Thanh Vi chỉ phụ họa theo: “Tiểu Nhàn chẳng qua chỉ nói đúng sự thật mà thôi, con gái của cô chính là con gái rơi, ngay đến cả nhà họ Lục cũng không đi cửa sau giúp đỡ nó, cô vẫn là để cho nó nhận mệnh đi, cô bé không có tư cách nhận được giải thưởng Oscar ngôi sao nhí.”

Dương Tâm khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười châm chọc.

Những người này da mặt cũng bắt đầu ngứa rồi, phải đánh mạnh cho mấy cái bạt tai mới được.

8 giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là giải Vua điện ảnh.

Không nghỉ ngờ chút nào, vai nam chính đóng trong tác phẩm “Đại chiến người máy” giành giải thưởng này.

Tắt các nghệ sĩ diễn trong tác phẩm của Đại thần Như Mộng, thông thường đều có thể dựa vào đóng các nhân vật đó nhận được các giải thưởng tương ứng.

Tiếp theo là nữ hoàng điện ảnh.

“Oanh” một tiếng, có vật gì đang nỗ tung trong đầu của Ruth vậy, nụ cười trên khuôn mặt cô ta nhanh chóng mắt đi.

Quảng trường rộng lớn càng yên lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi vậy.

Giải thưởng nữ hoàng điện ảnh người giành được không phải là Ruth?

Vậy cô ta đi lên đó làm cái gì?

Mắt mặt xấu hỗ sao?

Không khí ngột ngạt tràn đầy giằng co mấy chục giây Ruth lúc này mới nhếch miệng lên cười nói: “Chắc là anh nhầm rồi, tôi cảm thấy anh phải đi đối chiếu lại với cấp trên của các anh một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.