Có Ngọc Hiểu đưa tay xoa đầu cô con gái nhỏ, cười nói: “Đi cùng với thần đồng nhỏ quốc tế ra ngoài đúng thật là mệt, đề phòng cướp, đề phòng chó săn còn phải đề phòng nhà báo.”
Cô nhóc bĩu môi, khít mũi nói: “Đều là Dương Tùy Tâm tự làm con thiêu thân, giải Oscar được tổ chức ở mỹ không thơm sao? Cô bé cứ nhất thiết phải dùng đến quyền lực của Lục Thị để tổ chức giải Oscar ở Hải Thành, xía nắm được quyền lực của Lục Thị trong tay hay khó lắm sao? Bấu víu vật chất, đức hạnh không đứng đắn, nhiều nhất cũng chỉ là một cô gái tham lam tiền bạc.”
Có Ngọc Hiểu có chút buồn cười nhìn cháu gái của mình, nhắc nhỡ nói: “Cháu cũng đứng có quá tự coi nhẹ mình, con gái nhà họ Cố chúng ta, không thua kém gì con gái nhà họ Lục, hơn nữa, dượng cháu là người nhà họ Thẩm sau này có bác chóng lưng cho cháu rồi, ngoan đi, nâng eo lên, cháu tuyệt đối sẽ không thua một bắt kỳ một cô chủ nhà giàu nào đâu.”
Cô nhóc mặt tràn đầy hớn hở: “Vậy cũng đúng ha, cháu nhất định sẽ lấy được giải thưởng Ngôi sao nhí Oscar năm nay, tuyệt đối sẽ không để cho Dương Tùy Tâm lấy được.” “Xuýt” Cố Ngọc Hiểu làm một động tác ý bảo cô bé chớ nói lớn: “Bên kia đang có một đám phóng viên đang đi qua kia, nếu như không muốn để lộ hành tung, từ giờ trở đi đừng nói chuyện nữa.”
Hai cô cháu đi xuyên qua sảnh lớn, đi đến bậc thêm bên ngoài, bèn có hai người áo đen đi đến.
“Xin hỏi có phải là cô Cố không?”
“Ừm, chính là tôi đây.”
“Chúng tôi được ngài Thẩm phái đến đây để đón cô, ngài ấy đang đỗ xe ở bãi xe ngoài trời, cân nhắc cô chủ nhỏ phải tránh phóng viên, cho nên anh ta không có đích thân đi đón, xin mời cô Cố.”
“Được.”
Hai cô cháu sau khi đi cùng với vệ sĩ áo đen đi đến bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Thành tựa vào cửa kiếng xe phía trước.!Anh mặc một bộ vest tây trắng tinh nhìn anh dịu dàng như hòn ngọc.
Cố Ngọc Hiểu nhìn đến ngất ngây.
Có Tiểu Nhàn hé miệng cười thầm: “Cái tính mê trai của cô lại trỗi dậy rồi.”
Nói xong, cô bé nhắc chân lên đi về hướng của Thẩm Thành, vừa đi vừa gọi: “Bác ơi.”
Thẩm Thành nhướng mày lên, theo phản xạ khơm xuống ôm lấy cô bé, cười nói: “Tiểu Nhàn càng ngày càng xinh rồi, là một ngôi sao nhí nổi tiếng quốc tế, nhưng chúng ta có thể thảo luận về chuyện đổi xưng hô không, sau này cô bé gọi bác là chú Thẩm nhé, cách gọi này đẹp trai hơn.”
“Không chịu đâu.” Cô nhóc không bị lừa nói: “Bác chính là bác của cháu, sau này bác cũng sẽ lấy cô của cháu, nên cháu không sữa đâu.”
Cố Ngọc Hiểu từ xa đi qua, mỉm cười nói: “Tiểu Nhàn nói đúng đó, dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi là bác, gọi trước như thế để làm quen dần cũng tốt.”
Trong ánh mắt của Thẩm Thành lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ, vuốt cằm nói: “Dọc đường đi chắc cũng vất vả rồi, quay về nhà chính của nhà họ Thẩm trước đã.”
“Ừm.”
Sau khi lên xe, Tiểu Nhàn vùi mình vào trong lòng của Thẩm Thành không chịu xuống.
“Bác ơi, Tiểu Nhàn đến đây để tranh cử giải thưởng Oscar ngôi sao nhí đó.”
Thẩm Thành cười một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Nhàn lợi hại như thế, nhất định có thể giật được giải thưởng mà.”
Cố Ngọc Hiểu nghe thé, vội vàng xen ngang nói: “Huyền ơi, vậy chuyện Tiểu Nhàn dành được giải thưởng phải trông chờ vào anh rồi.”
Thẩm Thành rất thông minh, sao không nghe ra được ý trong lời nói của cô ta chứ.
Ý là đang muốn anh ta giúp cô bé đi cổng sau đây mà.
“Được, để tôi chào hỏi với bên tổ chức giải Oscar ngôi sao nhí chút, bảo họ quan tâm chút.”
Hai ngày sau.
Quán cà phê trên tầng hai trên Quảng trường thế kỷ.
Dương Tâm đang ngồi bên khu cửa sổ, cười nhìn Phó Đức Chính đang ngồi đối diện, nhường mày nói: “Làm lỡ thời gian quý báu của ngài Phó rồi, tôi có chuyện gấp muôn nhờ Phó Thị tỏ rõ thái độ chút, vội vã quá không còn cách nào khác chỉ đành tìm đến anh thôi.”
Đây là lần đầu tiên Phó Đức Chính gặp Dương Tâm, nhìn cô gái phóng khoáng cởi mở trước mặt, trong chốc lát khiến anh ta thay đổi cách nhìn về người khác giới.
Mấy năm nay, anh ta gặp qua vô số muôn vẻ muôn màu cô gái, mỗi lần gặp anh ta cô gái nào cũng nơm nớp lo sợ.
Duy chỉ có cô gái trước mặt khi nhìn anh lại mang theo ba phần không nghiêm túc bốn phần cười như không cười, hoàn toàn không xem người nắm trọng quyền quân đội như anh ta ra gì.
Có chút thú vị.
“Cô Dương có gì cứ nói đi, không cần quá câu nệ lễ nghỉ như thế, tôi thấy cô cũng không giống là người tuân thủ phép tắc.”
“Ha ha.” Dương Tâm lớn tiếng cười, đưa tay vào túi xách mình mang theo bên lấy ra một xắp tài liệu ném lên trên mặt bàn: “Ngài Phó xem thử đi, đây là chuyện tốt mà em gái anh làm ra, tôi cảm thấy anh cần biết những chuyện này.”
Trong lòng Phó Đức Chính không khỏi hồi hộp một xíu.
Sau khi anh ta xem rõ nội dung bên trong, khuôn mặt anh tuấn từ từ xụ xuống.
Dương Tâm cũng không đợi anh ta mở miệng, chỉ là nói chuyện của mình: “Em gái của anh thuê người giết người, coi mạng người như cỏ rác, ngài Phó, đây là hai mạng người sống đó, dù cho gia đình nhà họ Phó đắm trọng quyền trong tay, sợ là cũng không thể lắm liễm chuyện lớn như thế đúng không.”
Phó Đức Chính khẽ hít đôi mắt lại, trầm giọng hỏi: “Cô lầy những tài liệu này ở đâu? Người mà Kiên liên hệ là người của Tu La Môn, theo lý mà nói người của Tu La Môn sẽ không tùy tiện tiết lộ thân phận của người thuê mình, cô làm sao lấy được…”
Nói đến đây, anh gần như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên kinh ngạc, cắn răng nói: “Cô Dương đây là người của Tu La Môn?”
Dương Tâm nhướng mày, cười nói: “Tôi có phải là người của Tu La Môn không không quan trọng, quan trọng là trong tay tôi nắm được chứng cứ con gái vợ chính của Phó Thị thuê người giết người, anh cũng không nghĩ cách diệt khẩu, Dương Tâm tôi không dễ bị người ta sát hại vậy đâu, chúng ta vẫn là thương lượng với nhau xem nên xử lý chuyện này ra sao đi.”
Tập đoàn Trần thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Từ sau khi Lâm Thanh lầy thân phận là cỗ động lớn nhất của công ty gia nhập vào tập đoàn, Trần Uyên đã nhường cái văn phòng này của mình cho anh ta.
Nhìn người đàn ông ngôi trong văn phòng, Trần Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô thật sự khắc vọng có thể ở bên cạnh anh ta, dù cho có phải dùng cách hèn hạ đó.
“Tôi đồng ý với điều kiện của anh, chỉ cầu xin anh hay tha cho bố của tôi.”