Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 295: Chương 295: Sát tâm, Tu La Môn!




Vẻ mặt của giám đốc y tế rất nghiêm nghị, quay đầu nhìn xung quanh.

Tôn Bích Như chậm rãi nắm chặt nắm đắm, cố gắng kìm nén cảm xúc, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Không cần nhìn, nữ giúp việc nhà chính cũng bị tôi đẩy ra rồi, anh nói thẳng là được.”

Giám đốc y tế nói nhỏ: “Bà chủ, giám định báo cáo cho thấy cô cả cũng không phải con gái ruột của ngài ấy, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi ở nhà họ Dương mấy chục năm, bà chủ trước kia quả thực mang thai con của ngài ấy, tại sao đến cuối hai người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào?” Tôn Bích Như cười khúc khích một tiếng, châm chọc nói: “Chuyện này còn cần nghĩ à, nhất định là người phụ nữ Trần Thục Quyên kia ở bên ngoài lén lút với đàn ông, rốt cuộc mang thai con hoang về nói với Dương Thành là con ông ta, quý ngài nhà anh là nuôi con gái thay người khác mấy chục năm.”

“Vậy chuyện này có nên nói cho ngài ấy không?”

“Anh cứ nói xem?” Tôn Bích Như lạnh lùng liếc anh ta, quát: “Bị người ta đội nón xanh, còn nuôi hoang giúp người ta, ông Giang nếu biết còn không tức đến bị bệnh tim? Việc này nên nuốt vào bụng đi, đừng nói với bất kì ai, rõ chưa?”

Nói đùa, nếu để Dương Thành biết Dương Tâm không phải con gái ruột của mình, ông ta còn không phải phái người tra rõ chuyện năm đó?

Nếu để ông ta biết được con gái ruột của ông ta nuôi ở nhà họ Thẩm, bà ta làm sao uy hiếp được Thẩm Thanh Vi thay bà ta làm việc?

Còn nữa, nếu chuyện ầm ï, khiến nhà họ Thẩm biết được Dương Tâm mới là con gái của bọn họ, sau này muốn lật đỗ con ả đê tiện kia càng khó hơn.

Giám đốc y tế có chút do dự: “Ngài ấy đối đãi không tệ với tôi, nếu tôi giấu diếm ngài ấy, lương tâm bắt an.

Tôn Bích Như chậm rãi đứng dậy, lấy một tờ chỉ phiếu trên mặt bàn đưa đến trước mặt anh ta: “Chỗ này có một triệu nhân dân tệ, có thể cho anh đi Ý được nhỉ?”!Nghe nói một triệu xong, đôi mắt giám đốc y tế lập tức toả sáng, sau khi giả vờ suy nghĩ một cách khó khăn thì cắn răng nói: “Vì nghĩ cho sức khoẻ của ngài ấy, tôi vẫn nên giấu giếm ông ấy vậy.”

“Chuyện này đúng rồi.” Tôn Bích Như cười ưu nhã một tiếng, nhét tờ chỉ phiếu trong tay vào trong túi anh ta, cười nói: “Bác sĩ Trịnh là người hiểu chuyện, tôi tin anh có thể hết lòng tuân thủ hẹn ước, đi làm việc đi, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”

“Vâng vâng vâng.”

Chờ sau khi giám đốc ý lui ra ngoài, trên mặt Tôn Bích Như lộ ra nụ cười dữ tợn.

Lúc trước Thẩm Thanh Vi đối phó với Dương Tâm có thể sẽ nhường ba phần.

Nhưng sau chuyện này, cô ta chắc chắn muốn chơi chết Dương Tâm.

Nếu không thân phận của cô ta, địa vị của cô ta, tất cả của cải giàu sang của cô ta đều sẽ biến thành của Dương Tâm.

Vở kịch này thật sự là càng ngày càng đặc sắc.

Trừ con gái bà ta ra, bắt cứ ai cũng không có tư cách gả vào nhà họ Lục.

Không ai cải!

Quán trà góc đường.

Trong phòng VỊP.

Phó Tuyền nhìn vệ sĩ quỳ một gối xuống trước mặt mình, tức giận nói: “Tôi mới là chủ của anh, anh bảo anh nghe anh trai tôi? A Kiên, anh đừng quên lúc trước là ai cứu anh, đưa anh về nhà họ Phó.”

A Kiên khẽ cúi đầu: “Thuộc hạ đáng chết, xin cô hai trách phạt.”

Phó Tuyền khẽ thở dài: “Thôi, anh cả tôi ra lệnh anh cũng không dám chống lại, trách anh được ích gì, anh đứng lên trước đi.”

A Kiên do dự một lát, chậm rãi từ dưới đất đứng lên: “Cô hai, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Thuộc hạ không thể huy động người của mình đi ám sát mẹ con Lê Vãn Trinh, bởi vì cậu cả theo dõi gắt gao, chỉ cần tôi có hành động, sau đó anh ấy ắt sẽ lập tức nhận được tin tức và lập tức tiến hành ngăn cản.”

Phó Tuyền nắm chặt tách trà trong lòng bàn tay, trong mắt loé lên sát ý lạnh lẽo: “Thuộc hạ của anh đã không thể huy động, vậy chúng ta sẽ bỏ nhiều tiền ra mời người ngoài.”

Tu La Môn không phải chuyên nhận việc làm ăn ám sát này à, chỉ cần ra cái giá tốt, bọn họ sẽ hai tay.

dâng đầu người mà người đi thuê muốn, anh đi đánh tiếng đi, liên lạc với người phụ trách Tu La Môn thử.”

Ánh mắt A Kiên sáng lên: “Cô nói như vậy tôi ngược lại nhớ tới tôi có người anh em là người của phân bộ Tu La Môn, từng biết được từ trong miệng anh ta Tu La Môn bây giờ do một người tên “Tiểu Ca” quản lý, tôi đây sẽ liên hệ với người anh em đó của tôi, bảo anh ta thúc đầy việc này.”

“Được.” Phó Tuyền nâng tách trà khẽ nhấp một tiếng, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ đối phương ra cái giá gì, chỉ cần bọn họ có thể lầy được đầu mẹ con Lê Vấn Trinh, tất cả đều được.”

“Vâng.”

Cùng lúc đó, trong khách sạn năm sao.

Phó Đức Chính đang tựa trước cửa số sát đất nghe điện thoại.

Là Phó Tư Lệnh gọi tới.

“Bồ thật sự định làm như vậy? Con lo Tuyền sẽ không đồng ý.”

“Không đồng ý?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói nam mười phần trung khí, trong giọng nói xen lẫn vẻ trang nghiêm: “Nếu cô ta không đồng ý, con liền đưa cô ta về thủ đô, nhà họ Tiêu này cô ta cũng đừng mong gả vào.”

Phó Đức Chính khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nhưng bồ để Triệu An lấy t*ng trùng ra giao cho cô Lê cũng có hơi không hợp lẽ thường, anh ta vốn có con riêng, nếu lại thụ thai nhân tạo nuôi một đứa, như vậy càng tủi thân cho em gái sao có thể chịu nổi?”

“Không chịu nỗi? Không chịu nỗi thì trở về, đừng quần lây Triệu An nữa, cả thủ đô này thanh niên tài giỏi đẹp trai muốn cưới nó chỗ nào không có, không phải thằng nhóc nhà họ Tiêu kia thì không được à?”

Khoé miệng cô Dương hung hăng giật giật hai lần.

Tổng giám đốc Lục này ra tay thật con mẹ nó xa xỉ, tuỳ tiện đã quyên máy trăm, mấy chục tỷ.

Không đúng.

Anh ta sẽ không vô duyên vô cứ đầu tư chục tỷ tài trợ lễ trao giải Oscar, trong này chắc chắn có nguyên nhân khác.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, cô lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, đưa tay bắt máy.

Tròng mắt nhìn nhìn, phát hiện là Tiểu Kha gọi tới, trong lòng cô không khỏi lộp bộp một chút, sẽ không phải là tung tích của Lạc Hà bại lộ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.