Trong lòng Dương Tâm vô cùng hồi hộp.
“Nói đi, đừng làm ra vẻ bí hiểm.”
Cậu Dương nuốt một ngụm nước miếng, giọng run run nói: “Nó nó nó, thật sự có vấn đề rồi.”
Bà Lục chạy tới, giận dữ quát lên: “Câm miệng, mày không được phép trù ẻo cháu tao, mày cút ngay cho tao”.
Thằng nhóc hắt mũi lên trời, ra vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thái hậu nương nương dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể đánh bại được Lục bạo chúa hiện đang nắm quyền.
Cậu sợ cái khỉ gì!
Dương Tâm nhận được câu trả lời dứt khoát từ con trai mình, tim cô như quặn thắt đau đớn.
Điều tôi tệ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra sao?
Đây là kết cục mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Không còn cách nào khác dược tính đã khiến hệ thần kinh của thằng bé bị tổn thương, cho dù cô có cố gắng chữa trị kịp thời cũng không thể khiến cậu bình an vô sự.
Sau khi đứng yên một lúc, cô cố gắng đi về phía giường bệnh.
Bị bà Lục chặn lại giữa chừng, cô không hề khách sáo, nói: “Không muốn cháu bà cả đời này sống ngu ngốc đần độn, thì tránh ra cho tôi.”
Ngay khi bà Lục chuẩn bị gây khó dễ, tay của bà ta đã bị Lục Gia Tân và Lục Thanh Thanh giữ chặt, sau đó kéo bà ta lùi về phía xa.
“Buông ra, hai tên khốn kiếp, mau thả ta ra.”
“Mẹ, mẹ đừng có gây khó dễ nữa, Dương Tâm có thể cứu được ông ngoại, cũng chắc chắn sẽ trị khỏi cho Lục Minh, nói câu khó nghe, bây giờ sợ là cũng chỉ có Dương Tâm mới có thể cứu được cháu trai bảo bồi của mẹ thôi.”
Bà Lục cứng họng.
Đứng trên góc độ lý trí, bà ta biết rằng không ai trên thế giới này ngoại trừ Dương Tâm có thể cứu được cháu trai yêu quý của bà ta.
Nhưng, nếu bà ta chấp nhận người phụ nữ này, há chẳng phải tự vả bốp bốp vào mặt mình hay sao?
Dương Tâm đi tới bên giường đứng yên, cố gắng vươn tay muốn kéo thằng nhóc đang co ro ở đầu giường.
“Lục Minh, dì là Dương Tâm, không phải con rất thích dì sao?”
Lục Minh thò đầu ra khỏi đầu gối, sau khi nhìn cô dò xét, thì bắt đầu cười ngốc nghếch, nước miệng cũng vì thế mà không ngừng nhỏ xuống từ khóe miệng.
(Ø7..”
Dương Tâm có hơi sững sờ.
Cái thứ đang cười ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt trống rỗng vô thần, nước miếng không ngừng chảy xuống đó vẫn là Thái Tử nhỏ nhà họ Lục đẹp trai, cool ngầu đó sao?
Đả kích quá lớn, đầu óc cô hoàn toàn trồng rỗng rồi.
Trước đây dự cảm cậu bé sẽ biến thành ngốc nghếch, nhưng lại không ngờ được là kiểu ngốc nghếch này.
“Minh, con nhận ra dì không?”
Lục Minh nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó làm ra động tác khiến cô kinh ngạc.
Thằng nhóc này thực sự đưa ngón trỏ vào miệng mà mút, cổ họng cứ phát ra tiếng cười “he he” ngớ ngắn.
Nhìn thấy đứa cháu của mình biến thành bộ dạng này, Bà Lục không thể chịu được cú sốc, hai mắt trợn ngược, bỗng chốc ngắt xỉu tại chỗ.
Lục Gia Bách rời mắt khỏi con trai mình, và nói với Lục Gia Tân: “Đưa mẹ về nhà họ Lục đi, em chăm sóc bà ấy cho tốt, tạm thời đừng cho bà ấy đến nhà họ Trần.”
Lục Gia Tân đột nhiên từ trong cơn bàng hoàng chợt tỉnh lại, run rẫy đưa tay bế bà Lục lên.
Khi bước đi, chân anh ta vẫn còn hơi yếu, chỉ sau khi loạng choạng vài bước thì mới có thể ổn định.
Lục Minh biến thành ngốc nghéch có nghĩa là gì?
Nghĩa là người thừa kế mới của nhà họ Lục đã bị đánh bại như thế này.
Đả kích này đối với cả gia tộc mà nói còn có gì thảm hại hơn?
Ngay cả anh cũng có chút không thể chịu đựng được, thì làm sao một bà cụ yêu quý cháu mình như sinh mạng lại có thể chịu đựng được chứ?
Lục Thanh Thanh bước tới bên cạnh Lục Gia Bách, cố gắng thuyết phục anh: “Anh cả, đừng lo lắng, sẽ có cách mà.”
Lục Gia Bách xua tay, chán nản nói: “Trở về chăm mẹ đi, theo dõi bà cẩn thận, đừng để bà ấy suy nghĩ tiêu cực, sau đó gọi điện cho bố một tiếng, nói lịch trình của ông ấy không thẻ trì hoãn lại nữa, mời ông ấy mau chóng về Hải Thành, cả nhà họ Lục, sợ là sắp có biến rồi. “
“Được… em quay về sẽ gọi cho bố.”
Sau khi nhìn ba mẹ con họ rời đi, Lục Gia Bách chậm rãi đi đến bên giường, nheo mắt nhìn cậu con trai đang nhếch mép cười, trong mắt anh trào dâng một dòng cảm xúc.
Ngay lúc đó, anh đã động sát tâm, muốn điên cuồng giết chết kẻ đã bỏ thuốc con anh.
Giữa mày Dương Tâm cũng nhuốm màu tiếc nuối và buồn bã.
Cậu nhóc này cực kỳ thông minh, sau này nhất định sẽ trở thành người thừa kế đủ tư cách của nhà họ Lục, vậy mà lại bị âm mưu của kẻ nào đó làm hại, ngoại trừ sự tiếc nuối, còn có đau lòng. Lục Gia Bách đứng bên giường vài phút, sau đó đột nhiên xoay người xông ra khỏi phòng bệnh.
Thầy vậy, Dương Tâm vội vàng đuôi theo nói: “Tùy Tâm, Tùy Ý, các con coi chừng Lục Minh, tuyệt đối đừng kích động nó, cũng đừng dọa nó sợ.”
“Vâng.”
Ở cuối hành lang, Lục Gia Bách đang hút thuốc, làn khói mờ ảo cuốn quanh người anh, làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt cứng nhắc.
Dương Tâm chậm rãi đi tới, ở bên cạnh kề vai sát cánh cùng anh.
“Bảy năm trước, em mang thai ba, con trai cả chết yếu.”
Lục Gia Bách ngơ ngác quay đầu lại, tỏ vẻ không tin nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Dương Tâm giật giật khóe miệng, cố nén đau trong lòng, giả vờ thoải mái: “Hồi đó em mang thai ba, sau đó sinh sớm, con trai cả chết yêu, cho nên những lời đồn bên ngoài cũng không thể nói là giả được. “
Lục Gia Bách mím chặt môi. Anh thực sự không biết vấn đề này.
Anh không ngờ cô với vẻ ngoài tích cực lạc quan cứng rắn kiên cường của cô lại từng chịu nỗi đau mắt con như thế.
TEmE Dương Tâm mỉm cười với anh: “Em nói với anh cái này không phải để chiếm được cảm tình của anh, mà là muốn nói cho anh biết, hiện tại những gì anh đang trải qua, trước đây em cũng đã từng trải qua, đồng cảm như nhau, trên người con nếu có đau bệnh gì, thì chính là đang lấy dao cắt vào trái tim của những người làm cha làm mẹ, giống nhau, chúng ta đều giống nhau. “
Lục Gia Bách hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, anh đã khiến em nhớ lại những chuyện đau buồn trước kia, càng không ngờ lúc đó em lại sinh ba, là nhà họ Lục nợ em, nợ đứa con chết yêu của em. Dương Tâm nhún vai, tỏ ý không quan tâm: “Chỉ là tình một đêm, không có ràng buộc tình cảm. Em xem anh ta như không tồn tại, đã qua nhiều năm như vậy, có giả vờ yếu đuối thì có hơi khác người, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi cho Lục Minh, bỏ lòng tốt của bác sĩ sang một bên, thằng bé… dù sao cũng là anh họ của Tùy Ý. “ Lục Gia Bách dập tắt đầu thuốc đang cháy, đè nén vẻ suy sụp cùng đau đớn trên gương mặt tuần tú, gật đầu nói: “Vì an ủi anh, em không ngại ngần phô ra vết sẹo cũ của mình một lần nữa, tình cảm này, anh sẽ ghi nhớ trong lòng, so với em, anh cảm thấy thật là hỗ thẹn. “ Dương Tâm mỉm cười: “Cho dù khó khăn thế nào, anh cũng sẽ phải sống tiếp, chỉ cần anh không tắt thở, không nhắm mắt, anh vẫn phải chịu đựng sự vất vả mà số mệnh đã đè lên trên vai anh, phấn chắn lên đi, chí ít anh còn may mắn hơn em, chưa mắt đi tất cả. “ Dương Nhã sau khi biết được tin thằng nhóc đó đã biến thành ngốc nghéch thì vội vã chạy vào nhà họ Trần. Bà Trần muốn ngăn cản, nhưng Trần Dự lại không cho bà ta cản. Nói người ta là mẹ con, có máu mủ huyết thống. Bây giờ đứa trẻ đã xảy ra chuyện, không cho người làm mẹ như cô ta đến thăm con chính là không có tính người. Bà Lục không thể kìm lòng trước những lời ngay thẳng của chồng nên miễn cưỡng dẫn Dương Nhã vào phòng y tế. Nhìn con trai nhếch mép cười ngây ngô trên giường, Dương Nhã khóc đến mức đau lòng.