Dương Tâm đang dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại tâm trí, sức nóng không ngừng dâng trào, nuốt chửng sự tỉnh táo của cô, cô hoàn toàn đang dùng ý chí kiên cường để chống đỡ.
Lúc trước, khi cô còn ở trên căn gác xép nhỏ, cô vẫn chưa cảm nhận được gì, tuy rằng có chút khó chịu, thế nhưng không thấy dữ dội như bây giờ, dường như kể cả bây giờ gió lạnh thổi vù vù vào người cũng không thể nào hạ nhiệt được.
Trời ơi, tác dụng chậm về sau lớn đến mức đấy sao?
Cô bây giờ thật sự rất rất khó chịu, cô rất muốn, rất muốn…
“Đừng ngây ra ở đó nữa, nghĩ cách phóng xe qua đây đi, đầu tiên phải đi khỏi đây rồi tính tiếp.”
Dương Tuỳ Ý đi đến trước mặt mẹ nhưng không dám động vào người cô ấy.
Được thôi, bây giờ nhìn Dương Tâm giống như một con sói khát mồi, cậu sợ mình sẽ bị mẹ…
Khụ khụ!
“Con đang gọi taxi rồi, người ta nói khoảng 20 phút nữa sẽ tới nơi, mẹ Tâm chịu khó nhịn thêm chút nữa.”
“…”
Có tiếng bước chân vang lên từ bụi hoa, nghe tiếng có vẻ rất vội vã,
Lục Minh ngó đầu ra nhìn, thấy bố mình đến, ngay lập tức vui mừng khôn xiết.
“Đồ chó, bố tôi đã đến rồi, mau để bố tôi đưa Dương Tâm vào bệnh viện.”
Dương Tuỳ Ý trừng mắt, nghiến răng nói: “Khốn nạn, giao mẹ tôi cho lũ chó sói như mấy người, sợ rằng chưa đến bệnh viện đã bị làm hại rồi.”
“…”
Lục Gia Bách bước đi rất vội vàng, những giọt mồ hôi ướt đầm đìa trên trán anh.
Bước lại gần, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên tối sầm lại sau khi nhìn thấy anh nhìn rõ tình hình của Dương Tâm.
“Sao lại nghiêm trọng đến mức này chứ?”
Đây dường như không phải là loại thuốc mê bình thường, nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô ấy, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, thờ ơ thường ngày.
Cô ấy đã mất kiểm soát rồi.
Nếu như tình trạng này không thuyên giảm, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Quả là loại dược tính chuyên dụng!
“Tránh ra.”
Anh dang tay đẩy hai đứa ở hai bên đi, rồi cúi người ôm cô vào lòng.
Dương Tuỳ Ý thấy vậy, nhanh chóng giữ chặt cánh tay của anh, ánh mắt cố chấp nhìn anh, từng chữ từng chữ gằn giọng: “Tôi có thể giao mẹ cho chú, thế nhưng anh có thể đảm bảo sự trong trắng cho mẹ tôi không? Chú Lục, chú hẳn là biết bí mật ẩn giấu trong mối quan hệ cha mẹ con cái nhỉ, mẹ tôi hoặc là em trai chú…”
Nói đến đây, cậu bé bỗng nhiên dừng lại, sau đó mím môi nói thêm: “Nói tóm lại, chú không được phép động vào mẹ tôi khi chuyện còn chưa được sáng tỏ, càng không được tranh giành quyền lợi với mẹ tôi. Nếu như không làm được điều này, ngày mai chú đừng nghĩ đến việc đưa mẹ tôi đi khỏi tay tôi.”
Lục Gia Bách nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, ngũ quan thanh tú, dường như có cảm giác rất quan thuốc, giống như đang nhìn… Lục Gia Tân.
Vẻ ngoài của cậu bé này quả thực có vài phần giống Lục Gia Tân, chẳng trách khi anh nhìn vào tấm ảnh thì cũng phải giống đến 7 phần.
Anh và Lục Gia Tân là hai anh em ruột, vùng trên lông mày giống nhau, nếu cậu bé này là cùng giọt máu của Lục Gia Tân, thì vẻ ngoài giống với bác cả này cũng là chuyện dễ hiểu.
Bác cả…
Cái thân phận chết tiệt này!
“Chú đưa cô ấy đến bệnh viện Triệu An, nếu như cháu tin tưởng chú thì hãy giao mẹ cháu cho chú, nếu như cháu không tin.. thì cũng phải giao mẹ cháu cho chú. Bởi vì bệnh viện bình thường không thể nào chữa trị được dược tính trên người mẹ cháu, trừ khi cháu tìm một người đàn ông cho mẹ cháu.”
Dương Tuỳ Ý mím chặt môi, tình trạng của mẹ mình như thế, nhìn vào mắt anh ấy, cậu bé đột nhiên cảm giác không phải Lục Diêm Vương kia đang trêu hùm doạ hổ.
“Được thôi, tôi giao mẹ tôi cho chú, nếu như chú làm gì mẹ tôi, thì hai người không xong đâu.”
Nói xong, cậu nhóc lùi về sau vài bước, vẻ mặt căng thẳng nói: “Chú đưa mẹ tôi đi trước đi, tôi gọi taxi rồi, đợi lát nữa sẽ đi cùng Lục Minh.”
Lục Gia Bách nghiêng người ôm lấy Dương Tâm đang dựa trên thân cây, rảo bước đi về phía bãi đỗ xe.
“Muốn, tôi muốn…”
Tiếng rên rỉ trầm thấp của người phụ nữ trong vòng tay như bóp nghẹt trái tim của tổng giám đốc Lục.
Lục Minh nuốt nước bọt, vươn tay chọc vào cánh tay Dương Tuỳ Ý, giận dữ hỏi: “Đồ khốn nạn, cậu thật sự yên tâm để lão hồ ly tinh kia đưa mẹ chúng ta đi à? Tôi thấy họ như thế rất nguy hiểm, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Giang Tuỳ Ý hung ác trừng mắt nhìn Lục Minh, trong lòng nén lại một câu, “Bố của cậu mà ngủ với mẹ tôi, ông đây sẽ phá huỷ cậu.”
Á…
Lục Minh vô thức đưa tay che quần lại, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Lục Gia Bách, người nhất định đừng loạn, nếu không thì hương hoả nhà họ Lục sẽ bị đoạn tuyệt mất.
Lục Gia Bách ôm Dương Tâm lên xe, anh bảo tài xế lái xe đến biệt thự riêng trên bãi biển.
Sau khi khởi động xe, anh một tay ôm Dương Tâm, tay còn lại lấy điện thoạitwf trong túi ra, tìm số điện thoại của Triệu An.
“Cho anh nửa tiếng đồng hồ, dùng là anh đang nghiên cứu thuốc mới hay là làm gì, nhất định phải đến đúng giờ cho tôi.”
Nói xong, anh không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp máy.
Từ chỗ của anh đến bệnh viện Triệu An mất 1 giờ đồng hồ, nhưng đi đến biệt thự riêng của anh chỉ mất 20 phút.
Nhìn tình hình hiện tại của Dương Tâm, anh sợ là cô không chịu đựng nổi trong 1 giờ.
Nên anh phải trở về biệt thự nhanh nhất có thể, sau đó đặt cô vào trong bồn nước đá ngâm mình cũng tốt, ít nhất có thể giảm nhiệt độ.
“Đừng làm loạn.” Anh đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Dương Tâm đang chĩa về trước mặt mình, sắc mặt dần dần tối sầm lại.
Đáng tiếc, người phụ nữ mất đi lý trí nào có thể nghe được lời cảnh cáo của anh?
Dường như cùng lúc anh bỏ tay trái xuống, tay phải của cô lại lập tức đưa lên.
Sự va chạm với nhau, khiến cô thoải mái.
Lục Gia Bách cố gắng nhẫn nhịn, khuôn mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nghi ngờ sự cố gắng của tôi, nếu như có thể, tôi thật sự muốn làm điều đó ngay bây giờ, cô tốt nhất là nên thành thật một chút, nếu không tôi sẽ cho co biết thế nào là “gieo gió gặt bão”.”
Cô gái trong lòng anh đã hoàn toàn mất đi lý trí, sao còn quan tâm đến anh nữa, không những động đậy ngón tay mà cả cơ thể đều đang vặn vẹo, giống như con rắn nước vậy, tràn đầy sự khiêu gợi.
“Mẹ ơi.”
Tổng giám đốc Lục phải thốt lên tiếng chửi thề.
Cô gái này đang kiểm tra sự tập trung và kiên nhẫn của anh sao? Thế nhưng sự tự chủ và lòng kiêu hãnh của anh trước Dương Tâm dường như hoàn toàn biến mất.
“Chết tiệt, cô đừng có làm loạn, nếu không thì tôi sẽ cho cô biết tay.”
Anh càng tức giận, nột tiết tố nam trong cơ thể anh phát ra càng nhiều, nó xông thẳng vào mũi người phụ nữ vốn đã mất kiểm soát, tất cả đều trở thành chất xúc tác.
Gân xanh trên trán Lục Gia Bách bắt đầu nổi lên, thần kinh cả cơ thể đều căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy cơ không làm chủ được.
Lý trí chết tiết, trước đây nó khiến anh tự hào, giờ lại đáng ghét đến thế.
Nếu như không phải anh quá giỏi bình tĩnh và kiềm chế, có lẽ anh đã đè cô xuống từ lâu rồi.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào suy nghĩ này xuất hiện trong đầu anh, luôn có một giọng nói nhắc nhở bên tai anh.
Không thể làm loạn.
Không được lay động.
Cô ấy là người yêu của Lục Gia Tân.
Cô ấy là mẹ của cháu trai, là vợ chưa cưới của em trai anh, nếu như anh thật sự là ác thú, sau này hai anh em gặp mặt sẽ thật ngại ngùng, điều nghiêm trọng hơn là sợ rằng đến cả mối quan hệ anh em cũng không còn nữa.
Em vợ, đừng làm thế nữa!
“…cho tôi…”
Thế nhưng, bất kể lý trí và sự kiểm soát mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không thể cưỡng lại được sự ợi cảm của cô ấy.
Chỉ một giây trước khi lý trí suy sụp hoàn toàn, anh vớ lấy chai nước khoáng sau xe, mở nắp chai nhắc lên rồi đổ lên đầu Dương Tâm.