Dương Tâm thuận mắt nhìn xuống màn hình điện thoại.
Khi nhìn thấy kết quả giám định DNA không phải là quan hệ bố con ở phía trên màn hình, mắt cô nheo lại.
Mặc kệ bản kết quả giám định DNA này từ đâu mà có, nội dung có phải là sự thật hay không.
Thì một điều chắc chắn không phải nghi ngờ, là con trai của cô không phải là con của Trần Tuấn.
Dù đất trời có đảo lộn, thì bọn họ cũng không thể nào là bố con ruột được.
Trước sự chứng kiến của giới truyền thông cùng nhiều người ‘ăn dưa’ hôm nay, cô có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng Tùy Ý là con trai của Trần Tuấn được sao?
Và sau khi nói ra lời nói dối này, nếu sự thật được phơi bày trong tương lai, thì Tùy Ý sẽ đối xử với mình như thế nào?
Trước đây có rất nhiều lời đồn đại về vấn đề này, cô không kcảm thy sợ hãi, bởi vì chuyện này không phải do cô nói ra, cô cũng chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài rằng Tùy ý là con trai của Trần Tuấn.
Nhưng hôm nay, nếu cô không nói dối, thì sau này muốn sống yên ổn cũng không được.
Một chiêu này, quá hiểm độc!
Để cô đoán xem, ai là người bày ra cục diện này.
Bà Lục?
Khả năng không cao, Trần Tuấn và Lục Gia Bách sẽ không trơ mắt đứng nhìn bà ta đi làm xét nghiệm DNA, cho dù có làm, thì kết quả chắc chắn cũng sẽ bị bọn họ động chân động tay.
Đỗ Như Linh?
Lại càng không có khả năng, người phụ nữ kia đặt toàn bộ hy vọng, ký thác vào buổi xét xử ngày hôm nay, bởi vì cô ta vô cùng chắc chắn ngày hôm nay, cô sẽ phải ngồi tù, cho nên sẽ không chuẩn bị chiêu trò phía sau.
Loại trừ hai người này ra, thì cũng chỉ còn có… Tôn Bích Như!
Dương Nhã!
Tốt lắm!
Hai mẹ con nhà này, giỏi lắm!
“Cô Dương, vì sao cô không trả lời? Chẳng lẽ kết quả giám định DNA mấy ngày trước là do cô làm giả hay sao?”
“Xin hỏi cô vì sao lại làm giả kết quả giám định DNA, nói dối rằng con của mình là con cháu của nhà họ Trần?”
“Vì muốn được gả vào gia đình giàu có, cô không từ thủ đoạn lừa dối người nhà họ Tần, giả danh là con cháu của nhà họ Tần, cô không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Là đệ tử của lão Cố, không nên có phẩm hạnh như thế này, cô làm ra chuyện khiến sư môn nhục nhã, sau này còn có mặt mũi đi gặp sư phụ sao?”
“…”
Giây trước, đám phóng viên vẫn thân thiết còn a dua nịnh hót lấy lòng, giây sau liền trở mặt, bắt đầu châm chọc mỉa mai lạnh nhạt nói.
Mỗi một câu hỏi ra đều vô cùng sắc bén, cái thân phận Huyền Sương này, trong mắt của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là nguồn tư liệu dùng để đưa tin ‘dưa’ mà thôi.
Dương Tâm không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, ấn đường mơ hồ hiện ra địch ý.
Cách đó không xa, Tôn Bích Như nghiêng đầu liếc Dương Nhã một cái, ra hiệu cô ta đi ra.
Dương Nhã cong môi cười một tiếng, sải bước đi về phía quảng trường ngoài trời.
Vừa đi đến phía sau Dương Tâm, ánh mắt của đám phóng viên lập tức đổ dồn về phía cô ta.
“Là Dương nhị tiểu thư, có chuyện gì chúng ta có thể hỏi cô ấy, dù sao thì bọn họ cũng là chị em, cô ấy chắc chắn biết năm đó Dương Tâm mang thai con của ai.”
“Dương nhị tiểu thư, xin hỏi con trai của chị cô rốt cuộc có phải mang dòng máu của nhà họ Trần hay không?”
“Dương nhị tiểu thư, chị cô làm giả kết quả giám địn DNA, là do cùng hợp mưu với người nhà họ Dương sao? Chuyện này, nhà họ Dương có tham dự vào không?”
“Dương nhị tiểu thư, cô là chủ mẫu của nhà họ Lục trong tương lai, vẫn mong cô ăn ngay nói thẳng, đừng che giấu bất cứ điều gì cả.”
Vành mắt của Dương Nhã bắt đầu ửng đỏ, đi đến bên cạnh Dương Tâm, sau khi đứng vững, cô ta quay đầu sang nhìn cô, cất giọng nghẹn ngào: “Chị, nhà họ Dương sinh chị ra, nuôi chị khôn lớn, bây giờ bởi vì chị bị người bên ngoài chất vấn, bị người ta hiểu lầm là chúng ta cùng một giuộc, lương tâm của chị không cắn rứt sao?”
“…”
Dương Tâm không lên tiếng, cô cảm thấy nói chuyện cùng với loại phụ nữ rác rưởi như thế này, chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.
Xem ra, suy đoán vừa rồi của mình là chính xác.
Bản kết quả giám định DNA đột nhiên xuất hiện, người đứng sau chuyện này chính là hai con Tôn Bích Như.
À, được thôi, cô cầu chúc cho hai mẹ con nhà họ hôm nay có thể thành công tùy ý giẫm đạp cô dưới chân.
Dương Nhã cố nặn ra hai giọt nước mắt, khàn cả giọng nói: “Em thật sự không thể ngờ được rằng, chị lại là một con người có phẩm hạnh tồi tệ đến như thế, chỉ vì muốn được gả vào một gia đình giàu có, mà giở trò bịp bợm dối trá, làm giả kết quả DNA để giả danh là máu mủ của nhà họ Trần, chị cho rằng, người nhà họ Trần đều là kẻ ngốc cả sao? Bảy năm trước, lúc chị mang thai, Trần Tuấn đang ở Seattle cùng với ông ngoại của anh ta, suốt mấy tháng trời không về nước, anh ta sao có thể khiến chị mang thai được chứ?”
Lời này vừa nói ra, bốn phía xung quanh bắt đầu sôi trào.
“Trời, hóa ra sự thật là như này, vậy chẳng phải quá mất mặt rồi hay sao.”
“Đúng vậy, làm bậc thầy danh tiếng không muốn, lại lợi dụng một đứa con hoang không rõ bố ruột của mình là ai để leo lên nhà họ Trần, trong đầu cô ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì không biết.”
“Ai mà biết được, vừa mới lộ ra tin cô ta là đồ đệ của Cố Thanh Lưu, tôi còn cảm thấy phải tôn kính tôn sùng cô ta, nhưng bây giờ…Là một nhà thiết kế nổi tiếng có thiên phú thì sao chứ, người không đoan trang không có phẩm hạnh, thì sao sao có thể tồn tại trong ngành được?”
Dương Tâm cười nhạt một tiếng, nhưng vẻ mặt vô cảm không nhiệt độ, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Nếu như cô nói dối, nói Tùy Ý là con trai của Trần Tuấn, như thế thì đám người này chắn chắn sẽ ép Tùy Ý đi đến bệnh viện làm kiểm tra giám định DNA.
Dương Nhã chính là nắm chắc điểm này, cho nên mới nghĩ bản thân mình đã cầm chắc phần thắng trong tay.
Quả thật, trước mặt nhiều người như này, cô không thể nói ra được câu ‘Con trai của tôi chính là con của Trần Tuấn’ được.
Nên làm như thế nào bây giờ.
Cô phải giải thích như thế nào để giải vây, thuận lợi thoát thân đây?
Lúc này, bà Lục và Tôn Bích Như từ đằng xa đi đến, sau khi đứng vững ở bên cạnh Dương Nhã, bà Lục nói: “Con trai của Dương Tâm và cháu của tôi bằng tuổi nhau, chứng minh hai chị em bọn họ mang thai cùng lúc, mà trong khoảng thời gian đó, Trần Tuấn, cháu của tôi đúng là đang ở Seattle với ông ngoại, đây là tin đã được điều tra xác thực.”
Bà ta làm như thế này, chính là đổ thêm dầu vào lửa, đẩy Dương Tâm vào tình thế càng khó khăn.
“Bậc thầy Huyền Sương con mẹ gì chứ, hóa ra chỉ là một con đàn bà mưu mô, vì muốn gả vào một gia đình giàu có mà không từ thủ đoạn, tao nhổ vào, cô ta…mà cũng xứng là đệ tử của Cố Thanh Lưu sao?”
“Chúng ta liên hợp góp lời cho Cố lão tiên sinh, khuyên ông ấy trục xuất người phụ nữ này ra khỏi sư môn.”
“Đúng, trục xuất khỏi sư môn.”
Trần Uyên áp chế không nổi lửa giận đang bùng cháy ở trong lòng, tiến lên phía trước một bước, hung dữ nói: “Bản kết quả giám định DNA mấy ngày trước là do người nhà họ Tần công bố, cũng chính là ông Tần mời Triệu An đích thân làm giám định kết quả DNA, mấy người cảm thấy, Tâm Tâm có bản lĩnh xúi giục Triệu An làm giả kết quả giám định sao? Ngu không phải là lỗi của mấy người, nhưng ngu đến mức không phân đúng sai, đã chỉ trích thanh danh của người khác thì chính là lỗi của mấy người đấy.”
Dứt lời, cô ấy đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Dương Tâm, quay người chuẩn bị đi vào trong tòa án: “Tâm Tâm, đi, chúng ta đi khởi tố, nói người cố ý làm tổn hại đến danh dự và nhân phẩm của mày, chúng ta yêu cầu tòa án lập án điều tra.”
“…”
chết tiệt!
Không hổ danh là nữ gia trưởng, quá hung hãn rồi… Dương Tâm đưa tay lên, vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô ấy, một lần nữa xoay người lại, đối diện với đám phóng viên, cười nói: “Cô Trần nói đúng, kết quả giám định DNA này không phải do tôi truyền ra ngoài, cho nên các vị tìm nhầm người rồi, dù có muốn hỏi tội, các vị hẳn là nên đi tìm ông Trần hoặc Triệu An để hỏi.”
Bà Lục cười lạnh, hừ một tiếng nói: “Nói như vậy, ý của cô Dương là thừa nhận con của cô không phải là con của cháu tôi?”
Dương Tâm sờ cằm, nhàn nhạt nói: “Từ đầu đến cuối, tôi có nói với truyền thông rằng con của tôi là con cháu của nhà họ Trần hay sao? Kết quả giám định DNA là do ông Trần mời Triệu An làm, xảy ra sai sót, thì bà phải đi tìm bọn họ mới đúng chứ.”
“Cô…” Bà Lục tức giận, chợt quát lên: “Nếu như con của cô đã không phải là con của cháu tôi, vậy thì mời mẹ con các cô cút xa một chút, đừng khiến nhà họ Trần phải gặp tai họa.