Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 290: Chương 290: Vị hôn thê, con gái lớn nhà họ Cố – Cố Ngọc Hiểu!




Không có chết?

Hơn nữa còn thành công lấy được thuốc giải để giải độc?

Chết tiệt, ông già Bạch Trác kia làm ăn cái quái gì không biết nữa? Cơ hội tốt như vậy mà cũng không thể làm được gì Dương Tâm hay sao?

Đúng thật là một kẻ vô dụng mà, không sai một chút nào.

Bà Lục và cô ta thì hoàn toàn trái ngược lại, sau khi nghe rõ con gái của mình nói gì, thì lập tức giãy dụa muốn xuống đất.

Lục Thanh Thanh vội vàng chạy lên phía trước đè bả vai của bà ta lại, cười nói: “Mẹ vẫn là nên ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, bố cũng đã nói là mẹ đừng có đi đâu hết rồi đó, chỉ cần ở nhà chờ là được rồi.”

Bà Lục dễ dàng giữ lấy cổ tay của con gái mình, âm thanh run rầy hỏi: “Hai đứa bé kia thật sự không sao chứ? Bên trong cơ thể của hai đứa nó thật sự có chất độc kỳ lạ sao?”

“Dạ dạ dạ.” Lục Thanh Thanh nở nụ cười nhìn mẹ ruột của mình, vui vẻ nói: “Không thì cứ để thuận theo tự nhiên đi mẹ, ngay cả Minh Minh cũng tỉnh lại sau hôn mê rồi đó ạ.”!Bà Lục ngắn ra, rõ ràng là không có phản ứng kịp, cả người run rẫy vô cùng mạnh mẽ: “Thanh Thanh, con vừa mới nói cái gì vậy? Minh Minh nó, nó cũng tỉnh rồi sao?”

“Đúng đúng, đúng vậy đó mẹ, Minh Minh đã tỉnh rồi, cháu trai bảo bối của mẹ đã tỉnh lại rồi đó mẹ.”

Lúc nói những lời này, Lục Thanh Thanh dùng khóe mắt liếc nhìn Dương Nhã ở bên cạnh một chút, thấy mặt mũi của cô ta trở nên vặn vẹo, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ dữ tợn, trong lòng đột nhiên thấy trầm xuống.

Dường như việc Minh Minh tỉnh lại cũng không phải là chuyện vui mừng gì đối với cái người phụ nữ này, cô ta chẳng những không vui, mà ngược lại còn rất tức giận nữa.

Nhưng mà là vì cái gì cơ chứ?

Chẳng lẽ Minh Minh không phải là còn ruột của cô ta hay sao?

“Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi.” Bà Lục không ngừng nỉ non, sau khi phản ứng kịp, bà ta giơ tay lên nắm chặt lầy cánh tay Dương Nhã, kích động nói: “Nhu Nhu, con có nghe thấy gì không, cả ba đứa nhỏ đều khỏe rồi, còn trai của con cũng tỉnh lại từ trong hôn mê rồi đó.”

Dương Nhã cũng sắp nỗ tung ở tại chỗ rồi, nhưng mà trên mặt vẫn bày ra vẻ vui mừng như cũ: “Vâng, con nghe thấy rồi mẹ, con cũng biết con cháu nhà họ Lục kim tôn ngọc quý, người tốt tự có trời giúp.”

Lục Thanh Thanh không nhịn được liếc mắt nhìn.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của người phụ nữ này cũng thật là nhanh mà, lúc trước làm sao lại không có phát hiện ra cô ta là người dối trá như vậy chứ?

Quả nhiên là là một đóa sen trắng thịnh thế mà, lúc trước là do cô ta bị mắt mù, cho nên mới bị vẻ bề ngoài mềm mại điềm đạm của cô ta mê hoặc.

Hôm sau cảnh sát đưa ra thông báo thanh minh thông qua trang web chính thức: “Giáo sư luyện chế chất độc Bạch Trác nổi tiếng thế giới đã điều chế chất độc bát hợp pháp ở một nhà máy bỏ hoang tại Hải Thành, đã qua đời vào tối ngày hôm qua do vô tình bị nhiễm phải chất độc”

Tin tức này vừa được đưa ra đã lập tức gây chắn động trên toàn thế giới.

Trong mắt người ngoài thì Bạch Trác chính là một kẻ điên, khi làm việc đều không theo những cách thông thường, bây giờ chết do chất độc mà mình nghiên cứu ra thì cũng là chuyện bình thường.

Sau khi Dương Nhã nhận được tin tức vẫn luôn đứng ngồi không yên, vội vã chạy về nhà họ Dương.

Biệt thự nhà họ Dương.

Bên trong phòng khách.

“Nhu Nhu, trước tiên con đừng có gấp, việc Bạch Trác chết đối với con cũng chưa chắc đã là chuyện gì không tốt cả, cuối cùng con cũng có thể thoát khỏi sự không chế của ông ta, dù sao bây con cũng đang nhìn chằm chằm vào thân phận bà Lục, đứng trên hàng triệu người ở Hải Thành này, con còn lo lắng cái gì chứ?”

“Nhưng mà con lo lắng là ông già kia sẽ nói hết ra những chuyện xấu xa giữa con và ông ta, nếu đề cho Gia Bách biết được con đội cho anh ấy một cái mũ xanh lên đầu thì sẽ giết chết con ngay lập tức mắt.”

“Trước tiên con đừng có gấp.” Tôn Bích Như mạnh mẽ giữ chặt lấy tay của Dương Nhã, trấn an nói: “Nếu như thật sự mà Gia Bách, chắc chắn trước tiên nó sẽ chạy về nhà họ Lục đuổi con ra khỏi cửa, nhưng mà bây giờ qua một đêm rồi con cũng chưa có việc gì hay sao, mẹ đoán là Bạch Trác còn chưa có kịp mở miệng đã lập tức bị giết chết rồi.”

Cả người Dương Nhã run lẫy bẩy, âm thanh run rầy hỏi: “Thật sự là như vậy sao? Mẹ, con không đầu lại Dương Tâm, người phụ nữ kia quá tà ma quá đáng sợ, chỉ cần liên quan đến trên người cô ta là sẽ đều không có kết quả gì tốt đẹp cả.”

Tôn Bích Như cong môi cười một tiếng, ung dung nói: “Vậy chúng ta sẽ không cứng đối cứng cùng với cô ta nữa, phải lợi dụng Thẩm Thanh Vi thật tốt để đối phó với cô ta.”

Dương Nhã nuốt nước bọt, bây giờ cô ta vô cùng nghi ngờ là không biết bình hoa Thẩm Thanh Vi kia có thể sống được quá ba chiêu dưới tay của Dương Tâm hay không.

Quán cà phê ở góc đường.

Có bóng dáng một người phụ nữ và một người đàn ông ngồi ở trước cửa sổ.

Dương Tâm liếc nhìn Thẩm Thành, nhướng mày hỏi: “Không biết là ngài Thẩm đây hẹn tôi ra ngoài vì chuyện gì vậy?”

Dương Tâm nheo đôi mắt lại, sau khi im lặng một lát, thử hỏi: “Xin mạo muội hỏi một câu, có phải là ngài Thẩm có bạn gái rồi đúng không?”

Thẩm Thành khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt nói: “Trong nhà có một vị hôn thê.”

Dương Tâm nhíu mày: “Có phải là con gái lớn của nhà họ Cố ở Lâm An, Cố Ngọc Hiểu?”

Thẩm Thành sửng sốt, ngược lại bật cười nói: “Cô Dương quả không hỗ là bà trùm quốc tế, đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt cô được, ngay cả tin tức cũng nhanh chóng thông suốt như vậy, không sai, đúng là con gái lớn của nhà họ Cố Cố Ngọc Hiểu.”

“Vậy thì OK.” Dương Tâm búng tay một cái, cười nói: “Tôi thay dược phẩm Đại Khắc giải quyết một vụ khủng hoảng, coi như là ngài Thẩm đây nợ tôi một cái nhân tình, không biết là có thể nhờ anh gọi điện thoại cô Có, để cho cô ấy tới Hải Thành một chuyền, cô nhóc kia của nhà tôi chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, nếu như vị hôn thê của anh đứng ở trước mặt cô ấy, vậy thì chắc chắn là cô ấy có thể sẽ thu tay lại.”

Thẩm Thành rơi vào trong do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.