Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 16: Chương 16




Trên chiếc xe đỏ chói nổi bật đang lao nhanh trên đường,trong xe không khí im lặng đến quỷ dị.Nó khẽ liếc Minh Vi mấy lần nhưng thấy cô vẫn tập trung lái xe thì lại ngồi im.Cảm nhận được sự thấp thỏm của người ngồi bên cạnh,Minh Vi liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng:

-Cô muốn nói gì thì nói đi

Minh Vi đã mở miệng gợi ý,nó cũng không ngần ngại hỏi thẳng:

-Cô quen Thiên Duy như thế nào?

Câu hỏi của nó không nằm ngoài dự liệu của Minh Vi.Cô khẽ mỉm cười

-Lúc 5 tuổi,anh Duy mang tôi về từ trại trẻ mồ côi

-Hoá ra là thanh mai trúc mã từ nhỏ-Nó khẽ lẩm bẩm

-Anh ấy đối xử với tôi rất tốt...chỉ sau 1 người...

Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Linh Nhi hướng về phía mình,Minh Vi lại tiếp tục:

-Cô bé đó rất đáng yêu,lại thân thiện.Chúng tôi chơi với nhau cũng khá thân.Anh ấy nâng niu cô bé giống như bảo vật vậy

-Vậy cô bé đó đâu rồi?

-Năm cô bé lên 6 tuổi thì bị đưa đi,từ đó chúng tôi không còn gặp lại cô bé nữa.Tôi...đã từng rất thích anh ấy.Nhưng anh ấy chỉ coi tôi như em gái...-Minh Vi nở nụ cười buồn mang theo chút tự giễu

-Vậy tại sao sáng nay...

-Tôi chỉ trêu chọc để xem biểu hiện của cô 1 chút thôi-Minh Vi cắt ngang lời nó

Nó thoáng thấy có chút vui mừng,trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá lớn.

Tại 1 căn phòng yên tĩnh nằm ở tầng trên cùng của toà cao ốc,1 người đàn ông trung niên đang ung dung ngồi trên ghế nhâm nhi tách cà phê đắng.Ông vừa thưởng thức tách cà phê yêu thích vừa phóng tầm mắt xuyên qua lớp kính trong suốt thu toàn bộ thành phố vào trong tầm mắt,dáng vẻ như đang chờ đợi 1 ai đó.

-Thưa chủ tịch,phó chủ tịch đã tới

Giọng nói trong trẻo của cô thư kí bỗng vang lên từ ngoài cửa phá tan bầu không khí yên tĩnh vốn có.Tiếp sau đó,cánh cửa liền bật mở,2 chàng trai với phong thái ung dung đi vào rồi thong thả ngồi xuống ghế sofa.

-Có chuyện gì?-Hắn lạnh lùng lên tiếng trước

Người đàn ông trung niên lúc này mới nhẹ nhàng xoay chiếc ghế lại để lộ khuôn mặt già dặn nhưng cũng rất sắc sảo.Đó chính là Trần Minh Quân,ba ruột Trần Thiên Duy,cũng chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Quân.

Mặc dù đã có tuổi,Minh Quân vẫn không mất đi vẻ phong độ vốn có của mình.Ánh mắt ông sáng quắc nhìn thẳng vào đứa con trai duy nhất của mình,khoé miệng khẽ nhếch lên vẻ bỡn cợt

-Con trai yêu quý,đến rồi sao?

Khi người ta nghe thấy câu nói kia cất lên sẽ nghĩ rằng đó là 1 câu hỏi thăm chứa chan tình cảm của người cha với đứa con yêu dấu.Nhưng đối với Thiên Duy,câu nói đó khiến hắn cảm thấy thật buồn nôn.Thành Nam ngồi bên cạnh cũng không kiềm chế được mà bất giác nổi da gà.

-Có gì nói thẳng

Minh Quân vốn đã quen với cách nói chuyện này của con trai,ông cười nhạt rồi nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính:

-Nghe nói con đã tìm ra được con gái của Hoàng Khắc Nam

-Ông cũng đánh hơi nhanh nhỉ?

Giọng nói của hắn chứa đầy chế giễu,nhưng Minh Quân không những không tức giận mà còn bật cười thoải mái

-Tốc độ làm việc của ta con còn phải nghi ngờ sao?Nghe nói con bé đã chết.Thật đáng tiếc!

Minh Quân giả vờ bày ra bộ mặt tiếc rẻ đáng khinh thường

-Bao nhiêu năm rồi,ông hình như vẫn chưa thôi hi vọng

-Con bé đó rất có tố chất,nếu được đào tạo chuyên nghiệp sẽ đem về cho ta không ít đâu

Minh Quân lộ rõ vẻ mặt gian xảo của mình làm hắn càng lúc càng khó kiềm chế.Ngọn lửa âm ỉ trong lòng như được tưới thêm dầu,bùng lên dữ dội.Đôi mắt hằn lên những tia đỏ ngầu,hắn rít lên:

-Ông thôi đi!Nếu không phải vì cái quy định quái quỷ của ông thì cô ấy đã không bị đem đi,để rồi đến khi tôi tìm ra được thì đã biến thành bộ xương khô

Trước sự phẫn nộ của con trai,Minh Quân vẫn bình thản,ung dung ngồi trên ghế mà chối cãi:

-Cái đó vốn đâu phải lỗi tại ba.Quy định đã đặt ra thì không thể thay đổi.Việc để đứa con đầu lòng của các thành viên trong tổ chức đi huấn luyện từ nhỏ để kế thừa cha mẹ chúng khi trưởng thành chỉ là 1 việc rất nhỏ đưa tổ chức phát triển ngày càng bền vững thôi

Minh Quân vừa dứt lời,1 chiếc cốc thuỷ tinh bay thẳng đến chỗ ông ta ngồi rồi đập vào cạnh bàn,vỡ tan nát.Những mảnh thuỷ tinh nhỏ li ti bắn ra rồi vương vãi khắp nơi

-Bà ta vì ông mà bỏ đi với tình nhân,tôi không truy cứu.Ông giam cầm,sai khiến tôi từ nhỏ đến lớn,tôi cũng không quan tâm.Nhưng ông dám cướp đi cô ấy,tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.Chuyện này chưa xong đâu

RẦM...

Tiếng đóng cửa đầy giận dữ vang lên mở đầu cho bầu không khí yên tĩnh của căn phòng.Minh Quân vẫn ngồi yên trên ghế nhưng bàn tay đã nắm chặt khiến các khớp xương kêu lên răng rắc

-Chưa xong?Để xem mày có thể làm được gì.Hoàng Khắc Nam!Ông tưởng chỉ cần là cánh tay phải của tôi,nắm giữ mọi thông tin thì có thể xỏ mũi tôi dắt đi sao?Hãy cứ đợi đấy!Ngày tháng yên ổn của ông sẽ không kéo dài thêm được bao lâu đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.