Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 55: Chương 55: Vô Tình




Hoàng Thanh Du buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới sáng sớm đã bị lôi dậy đi đâu đó, giấc ngủ không đủ khiến tâm tình cô tệ đi rất nhiều.

Liếc sang Trần Thiên Duy bên cạnh, hắn dường như đang dồn hết tâm tư vào mớ tài liệu nhàm chán trên tay mà hờ hững với cô. Cuối cùng cô không nhịn được, trực tiếp tựa đầu xuống vai hắn ngủ ngon lành.

Khi Thanh Du tỉnh giấc đã là buổi chiều trong một căn biệt thự xa lạ. Trần Thiên Duy vừa tới nơi liền đi gặp đối tác ngay, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ dính trên trán cô.

Ngủ đủ rồi thì phải kiếm chút gì đó lót dạ. Cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì, bụng sôi ùng ục vô cùng khó chịu. Thanh Du mặc áo khoác bông, tra bản đồ đến siêu thị gần nhất.

-Anh...Nhìn cái này đi. Dễ thương quá...

-Được rồi. Em phải chừa lại cho người khác mua chứ.

Cuộc đối thoại ngọt ngào của đôi tình nhân bên kia khiến Thanh Du không thể tập trung chọn rau. Cô bốc tạm một mớ rau cải vào giỏ và chuẩn bị rời đi. Thế nhưng linh cảm mách bảo cặp mắt ai đó cứ quấn lấy cô như sợi dây thừng vô hình. Cô nghi ngờ quay lại, vô tình chạm phải ánh mắt người con trai một giây sau đó...

-Quốc Minh, anh sao vậy?

Lê Linh Ngọc luyên thuyên một hồi, phát hiện anh không phản ứng mới nhìn theo ánh mắt ngơ ngẩn của anh.

Ngay lập tức, cái gói trong tay cô rơi bộp xuống nền nhà. Bờ môi dường như đang run lên. Cô nghe thấy tiếng mình lạc đi:

-Linh Nhi...phải không?

Trời phú cho Linh Ngọc giọng nói cao vút. Tuy có lúc đanh đá chanh chua nhưng lại trong trẻo như tiếng chuông gió. Vì vậy, Thanh Du nhanh chóng bị lôi ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang của mình. Cô kéo khóe môi một cách khó nhọc.

-Cô gái, nhận nhầm người rồi.

Khuôn mặt Thanh Du bình tĩnh đến lạ, giọng nói cũng bị cô đè xuống mức thấp nhất. Sau đó, cô bình thản quay người bước đi, cố tình bỏ qua sự ngỡ ngàng xen lẫn đau thương hiện rõ trên mặt họ. Tiếng giày cao gót gõ nhẹ lên sàn nhà kêu lọc cọc hòa với tiếng khóc nức nở của cô gái, tiếng dỗ dành dịu dàng của chàng trai, tiếng xì xào của những người hiếu kì...Tiếng giày cao gót ngày càng dồn dập như nhịp đập trái tim Thanh Du. Tất cả đều bị cô vứt lại phía sau, không một lần ngoảnh lại.

Cô đã không còn đường quay lại nữa rồi...

———

Mặt trời ấm áp trượt dần xuống núi kéo nhiệt độ không khí hạ thấp hơn. Thành phố lần lượt được thắp sáng bởi những cột đèn cao áp. Ánh sáng vàng vọt tỏa sáng một vùng, in xuống đường chiếc bóng cô độc.

Hoàng Thanh Du ngồi lặng lẽ trên bồn hoa ven đường, giác quan gần như đã tê liệt. Cái lạnh ngấm qua lớp áo bông dày, đâm vào tim cô buốt nhói đến khó chịu. Cô run rẩy như con cún nhỏ tội nghiệp. Người xe qua lại ồn ào tấp nập trên đường càng làm nổi bật sự tĩnh lặng nơi đây. Cô bây giờ không cùng thế giới với không khí náo nhiệt đó.

Chiếc Lamborghini to đùng đỗ ngay trước mặt cũng chẳng lấy được sự chú ý của Thanh Du. Cho đến khi giọng nói trầm thấp quen thuộc dội xuống đỉnh đầu, cô mới ngơ ngác nhìn lên.

-Sao ngồi đây?

Thanh Du mấp máy môi nhưng chẳng bật ra được câu nào. Cô không khóc nhưng cổ họng khản đặc, chỉ biết nhìn Trần Thiên Duy bằng đôi mắt mông lung. Khoảnh khắc này, cô như rơi xuống vực sâu không đáy. Chỉ có bóng tối và nỗi sợ hãi vây quanh. Cô chẳng biết mình sống để làm gì.

———

Trần Thiên Duy đặt cô lên giường và đắp chăn cẩn thận. Khi chuẩn bị rời đi, hắn nhận ra thứ gì đó man mát truyền đến từ tay phải.

-...Anh...sẽ không bỏ rơi em chứ?

Thân hình cao lớn đĩnh đạc gần như che hết ánh đèn mờ hắt vào từ cửa phòng, cho Thanh Du cảm giác an toàn. Giờ phút này, cô chỉ mong thời gian ngừng trôi để tương lai đáng sợ không được dịp tới nhanh hơn nữa.

-Không. Tôi sẽ bỏ rơi em...nếu em không cần tôi nữa.

Bờ môi ấm nóng của hắn rơi xuống mí mắt cô. Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ mùi hương trên cơ thể hắn. Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu của một hãng nước hoa mà cô không biết tên quyện với mùi hương đặc trưng trong hơi thở của hắn- mùi đàn ông trưởng thành.

Khi không khí xung quanh cô đột ngột lạnh báo hiệu người đã đi, mùi hương đó vẫn còn lởn vởn ở lại.

Gió đêm lạnh lẽo thổi tung cửa sổ, lùa vào phòng từng đợt làm giấy bay khắp nơi...

CHOANGGG...

Tiếng đổ vỡ vang vọng trong căn nhà rồi im bặt làm người ta có linh cảm chẳng lành. Trần Thiên Duy thần tốc chạy từ phòng làm việc xuống phòng ngủ. Sau cánh cửa đóng kín, rèm cửa màu trắng bay phất phơ trước gió. Chiếc giường lớn trống trơn. Trên sàn nhà, những mảnh thuỷ tinh vương vãi ánh lên sắc đỏ của máu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.