Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 23: Chương 23




Không hiểu sao nghe lời anh nói, Thẩm Tô Khê bất giác đứng thẳng người.

Ánh mắt cô lóe lên, khẽ lướt qua đĩa trái cây, sau đó nhìn vào đáy mắt trong veo của anh, rồi lại lặng lẽ rủ xuống.

Giang Cẩn Châu đã thu tầm mắt về, đôi tay thong thả gỡ bao thuốc, lấy ra từng loại.

Bây giờ mới 10 giờ sáng, rèm cửa bị dây đai buộc lại, ánh sáng lóa mắt rọi khắp phòng khách, trong phòng mở đèn, khiến cả căn phòng càng thêm mơ màng trong suốt.

Có ánh đèn rọi lên tay anh, lòng bàn tay mềm mại, mười ngón thanh mảnh, đốt xương gầy gò tinh xảo, “dây điện” màu xanh nhạt khẽ hiện lên trên làn da trắng trẻo, tạo cảm giác xa cách lạnh lùng.

Không đợi cô đáp lại, tay Giang Cẩn Châu vỗ vỗ đầu gối, anh quay đầu lại nhìn cô, vẫn là câu nói kia: “Lại đây nằm đi.”

?

Thẩm Tô Khê híp mắt, cố gắng dò tìm ý đồ đen tối trên khuôn mặt anh, nhưng ánh mắt anh quá mức phẳng lặng, ngược lại khiến cô hoài nghi rằng “Fuck, chẳng lẽ mình là loại người cầm thú đầu óc chỉ toàn hình ảnh 18+ thế này?”

Cô cứng người đứng đó cũng không bao lâu, bởi vì từ cổ họng Giang Cẩn Châu bật ra tiếng cười khẽ.

“Anh bôi thuốc cho em.”

“......?”

“À.”

Phiền anh lần sau nói luôn một lượt, chứ em không thể nào theo kịp suy nghĩ nhảy còn nhanh hơn con ếch thế này!

Thẩm Tô Khê thành thật bước qua, cúi người đặt đĩa trái cây xuống, cô cởi dép lê ra, ngồi quỳ trên sofa, hai tay đặt trên đùi, cách anh 30 centimet.

Thấy cô như chuẩn bị chiến đấu, Giang Cẩn Châu cười cười: “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Một câu bâng quơ khe khẽ lập tức khiến sống lưng Thẩm Tô Khê căng chặt.

Anh, cố ý đúng không?

Giang Cẩn Châu vỗ vỗ lên đùi mình: “Nằm xuống đi, anh nặn mủ cho em.”

“Sao lại phải nằm?” Thẩm Tô Khê ngây ngốc hỏi.

“Tiện.”

Tiện chỗ nào???

“Mủ sẽ làm dơ quần áo anh đó.”

“Không đâu.” Anh nhìn cô rồi nói: “Anh sẽ cẩn thận.”

“......”

Anh đã nói như vậy, Thẩm Tô Khê cũng chỉ có thể nằm xuống, tấm lưng cứng ngắc như bánh bao để qua đêm.

“Á...”

“Đau sao?” Giang Cẩn Châu hỏi vào tai cô.

Mặt Thẩm Tô Khê lập tức đỏ lên.

Thật ra cũng không đau mấy, nhưng không hiểu sao, mỗi khi chạm phải ánh mắt anh, những lời muốn nói đều bị cô nuốt vào trong bụng, lời phun ra toàn là đáng thương bán thảm.

“Đau.” Cô chun mũi, nước mắt lưng tròng, đưa tay lên ra dấu: “Nhưng mà, chỉ đau một chút xíu thôi.”

Những lời này dịch ra là: Con mẹ nó em đau gần chết đây nè! Nhưng em là ai? Là đóa hoa nhỏ đáng yêu kiên cường! Vì anh, em còn chịu được!

Thẩm Tô Khê không kiềm được khóe môi khẽ cong lên.

Giang Cẩn Châu làm như không nhìn thấy nụ cười của cô: “Vậy anh nhẹ chút.”

Thanh âm của anh rất dịu dàng, cách một khoảng gần, hương vị ái muội vốn đang ngủ đông thoáng chốc tỉnh giấc, hơi nóng dần men lên.

Thẩm Tô Khê hít hà một hơi.

Không phải vì vết thương đau, mà bởi vì lời nói của người đàn ông này quá cao thâm khó lường.

Rõ ràng chỉ là những câu dỗ dàng bình thường, không hiểu sao đều bị anh lái sang hướng khác.

Mấy lời thật thật giả giả thế này khiến Thẩm Tô Khê xoay mặt đi, không tự nhiên: “Thật ra em không đau nữa.”

Nghe vậy, trên mặt Giang Cẩn Châu lập tức hiện lên ý cười.

Ngón tay anh khẽ vén tóc cô lên, để lộ vành tai mềm mại, cổ thon dài trắng ngần, cánh mũi xinh xắn, lấm tấm mồ hôi. Dưới ánh đèn, làn da cô như phát sáng lên, hai má lại ửng hồng như dính màu vẽ.

Thẩm Tô Khê không biết có phải anh cố ý làm thật chậm hay không, chuyện này rõ ràng có thể kết phút trong 5 phút, thế nhưng bị anh kéo dài đến nửa giờ.

Không còn tâm tình để đi dạo công viên ven hồ nữa.

Tới giờ cơm, Thẩm Tô Khê mở điện thoại đặt cơm hộp.

Lúc thức ăn được bày ra, Giang Cẩn Châu đột nhiên ngăn cô lại: “Gọi thêm món khác đi.”

Thẩm Tô Khê không hiểu lắm, thấy anh nhìn chằm chằm vào đĩa thịt xào ngồng tỏi và ức bò hầm khoai tây, cô mới ngờ ngợ đoán ra.

Lúc gọi món cô chẳng nghĩ gì nhiều, bốn một mặn một món canh đều theo khẩu vị của hai người.

Những món này cũng không cay nóng gì mấy, chỉ là tình trạng của cô hiện tại không nên ăn.

Cô không nghĩ tới, anh chu đáo hơn cô rất nhiều.

“Vậy để em đổi món.” Giọng nói cô mềm mại hơn hẳn, ánh sáng màn hình hắt lên đáy mắt, không khó nhìn ra cảm xúc vui vẻ của cô.

Bị cô lây, Giang Cẩn Châu cũng cười theo: “Để anh, em ra sofa ngồi đi.”

Chậm rãi dùng xong bữa cơm, Thẩm Tô Khê chợt nhận ra Giang Cẩn Châu không hề có ý ra về.

Cô gãi mặt: “Chiều nay anh có bận gì không?”

Thẩm Tô Khê không biết vẻ mặt của mình luôn hiện rõ ý nghĩ trong đầu, ví dụ như lúc này, trên mặt cô viết--

Bảo bối nhỏ của anh đang mời anh ra cửa, xin hãy về nhanh lên!

“......”

Có khác gì tra nam rút chim vô tình đâu.

Giang Cẩn Châu lựa chọn làm lơ, anh tự nhiên ngồi sát lại cô: “Tô Khê, hôm nay là thứ bảy.”

Sao cô có thể không biết hôm nay là thứ bảy?

“Chúng ta đã nói sẽ đi dạo công viên ven hồ.”

Thanh âm này còn ẩn chứa một tia ủy khuất, Thẩm Tô Khê bỗng chốc chột dạ.

Cũng đâu phải tại cô!

Làm sao cô biết được ngủ một giấc dậy tai liền biến thành chiêu phong nhĩ(*)?

Chiêu phong nhĩ (tai đón gió): tướng tai phá bại.

Thôi thôi thôi.

Anh muốn ở thì cứ ở.

Hai người ngồi trên sofa đọc sách cả buổi chiều, không ai ảnh hưởng tới ai. Tới giờ cơm, bọn họ lại đặt thức ăn bên ngoài. Ăn xong--

Tiếp tục đọc sách.

Thẩm Tô Khê ngắm Giang Cẩn Châu vài lần, thấy anh đọc nghiêm túc, cô liền cười lạnh trong lòng.

Cuốn sách đó đẹp tới vậy hả?

Còn ăn vạ chưa chịu về?

Nửa tiếng sau, Thẩm Tô Khê mở miệng hỏi: “Muốn xem phim không?”

Thấy anh gật đầu, cô lại nói: “Vậy anh ngồi đó đợi em một lát.”

Lúc cô bước ra từ phòng ngủ, trên tay nhiều thêm mấy chiếc đĩa.

“Anh muốn xem cái nào?” Thẩm Tô Khê bày ra trên bàn, mấy cái này cô mò ra từ đáy hộp...

Phim tài liệu.

Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, lỡ đâu phim tình cảm lãng mạn phát triển thành phim tình cảm hành động thì toang.

Cho nên, ý định giả làm thục nữ dịu dàng chỉ xem phim tình cảm đã bị cô bóp chết từ trứng nước.

Còn phim kinh dị, cô muốn xem thật, nhưng nhìn mấy cái bìa máu me be bét đó, trong đầu cô lập tức hiện ra khung cảnh ở rạp phim hôm bữa.

- - Môi anh thật mềm, lành lạnh, mang theo hương bạc hà...

Hả?

Cô lại nghĩ cái gì nữa rồi?!

Dừng lại!!!

Ánh mắt Giang Cẩn Châu nhanh chóng lướt qua mấy đĩa phim trên bàn.

Voi sinh con, hươu cao cổ đánh nhau, hà mã solo cá sấu, sư tử gầm...

“.....?”

Khẩu vị rất độc đáo...

Anh nín lặng: “Hay là xem 《Dòng máu bị nguyền rủa》 lần trước đi, không phải vẫn chưa xem xong sao? Chắc bây giờ có trên mạng rồi.”

Xem phim?

Rõ ràng là anh muốn làm chuyện khác!!!

Hơn nữa, hôm đó không xem xong là tại ai?

Thẩm Tô Khê nhắm mắt, cân nhắc mấy giây trong lòng, sau đó chậm rãi nhập tìm tên phim.

“Phim không tìm thấy.”

Cô nhẹ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó chợt thấy mất mát khó hiểu.

Xúc cảm mà cô không thể gọi tên, đè ép lồng ngực cô đến khó chịu.

Có tiếng động gì đó vang lên, kéo ý thức cô trở lại.

Tựa phim chưa từng nghe qua, hình như là phim kinh dị.

Phim chiếu chưa được 5 phút, Thẩm Tô Khê bỗng nôn nao vô cớ, lòng bàn tay cô hơi ướt, cô bất giác rụt tay lại, thế nhưng vô tình chạm phải xương cổ tay nhô lên của Giang Cẩn Châu.

Anh thuận thế nắm tay cô, màn hình lúc sáng lúc tối nhấp nháy những đường nét sắc sảo trên người anh, vạt áo sơ-mi cắt may vừa vặn rủ xuống.

Có lẽ anh nhận ra cô không tập trung, cho nên khẽ nghiêng người hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Tô Khê lắc đầu không nói gì.

Cả hai đều không xem phim.

Khung cảnh đột nhiên dịu lại, là một khúc dương cầm êm ái.

Vài giây sau, Giang Cẩn Châu đột nhiên xoay người qua, giơ tay che mắt cô.

“Sao thế anh?”

“Tô Khê.” Đến khi tầm mắt cô nhìn rõ lần nữa, thanh âm nam tính trầm thấp mới xâm chiếm lỗ tai cô.

“Đừng nhìn anh như vậy.”

Trong chớp mắt, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Không cho cô thời gian phản ứng, lực tay sau gáy đã nhẹ nhàng áp cô về phía trước, đón nhận một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.

Anh hơi ngừng lại: “Anh không giỏi kiềm chế như em nghĩ đâu.”

Thẩm Tô Khê cảm tưởng sức lực toàn thân đều bị rút sạch, chỉ có nhịp tim thình thịch không ngừng bùng nổ.

Cảm giác này khác hẳn lần ở rạp phim. Như một đoạn nhạc dạo dịu dàng vây lấy cô, rồi chợt buộc chặt.

Anh đã bố trí tất cả, mà cô là con cá nằm trên thớt.

Năng lực kháng cự như mất đi, cô nhắm mắt nắm chặt vạt áo anh, để mặc anh chiếm lấy môi mình.

Ánh mắt anh thong thả lướt từ trên xuống, quyến luyến dừng trên eo một chút, rồi trượt dần xuống đùi.

Có tiếng dép lê rơi xuống đất.

Hơi nóng bên môi dần biến mất, cánh môi Giang Cẩn Châu khẽ lướt qua bên tai không bị nhiễm trùng của cô.

Bầu không khí lập tức tăng nhiệt, cô vô thức rụt người lại, rồi đột nhiên mở to mắt.

Giang Cẩn Châu rủ mắt nhìn cô.

Trong mắt anh là dáng vẻ thẹn thàng lạ thường của cô, có lớp nước mơ màng nơi đáy mắt, cổ áo lỏng lẻo kéo xuống, để lộ xương quai xanh thanh tú, tô điểm bởi mặt dây chuyền màu đen, như con bướm đen đậu trên đóa hồng.

Cánh bướm hé mở, vén lên hương vị mê hoặc.

Ánh mắt Thẩm Tô Khê lóe lên.

Chuyện gì sắp xảy ra, không phải cô không rõ.

Chỉ là, cô đã thật sự sẵn sàng chưa?

Đôi mắt cô lướt qua vai anh, nhìn tấm mành cửa màu xám bị gió thổi phấp phới.

Bên ngoài, bóng đêm bao trùm, nhưng bầu trời trong lành thoáng đãng, ánh sáng lốm đốm trên mặt đất.

Mùa đông tới rồi sao?

Vẫn chưa.

Tuyết đã rơi sao?

Vẫn chưa.

Vậy chắc là có thể.

Thẩm Tô Khê bỗng nhiên cười một cái, vụng về chồm người dậy, vòng tay qua gáy anh, chủ động đưa môi tới.

Khi cơn kích động qua đi, cô hoàn hồn nhận ra anh ôm lấy cô.

Khẽ lặp đi lặp lại tên cô.

Không phải Tô Khê.

“Khê Khê.”

Vừa lúc này, tiếng bấm chuông đinh đong vang lên.

Sau cánh cửa gỗ cách âm không tốt lắm là tiếng của Tần Mật: “Khê Khê cục cưng ơi, Mật Mật đáng yêu của mày tới rồi nè!”

Thẩm Tô Khê: “......”

Giang Cẩn Châu: “.....?”

“Cục cưng ơi! Xem chị đây mua gì...” Giọng nói Tần Mật đột nhiên ngừng lại.

“?”

“......”

Giang Cẩn Châu tựa nửa người ngoài ban công, cổ áo gỡ mấy cúc, vạt áo mở một bên Đèn ngoài ban công mờ tối, ánh sáng yếu ớt chiếu lên xương quai xanh của anh, ái muội mơ hồ.

Tần Mật híp mắt lại, cô đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, nếu cô không bị mù, bây giờ là 8 giờ 5 phút.

Cũng không còn sớm nữa, sao con chó này lại ở đây?! Còn ăn mặc thế này??

Cậu ta muốn làm gì?

Dỗ trẻ ngủ sao?

Đôi mắt Tần Mật tức khắc quét trên dưới trái phải như quét mìn, hận không thể khiến Giang gâu gâu tan thành mây khói!

“Sao cậu ở đây hả?” Tầ Mật cảm thấy thêm chữ “hả” cũng chưa đủ để biểu hiện cơn giận phừng phừng trong lòng, cho nên cô còn ném cả hai túi thức ăn vặt xuống.

Ở chỗ ngược sáng, nét mặt Giang Cẩn Châu không rõ ràng lắm, nhưng không hiểu sao Tần Mật có thể tự diễn giải thành: “Cậu còn có thể tới, vì sao bạn trai chính quy như tôi lại không thể?”, “Xin mời cậu nhanh chân ra về, đừng quấy rầy chúng tôi làm chuyện chính sự!”

Tần Mật: “......”

Cô đã bất cẩn!!!

Dẫn-sói- vào-nhà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.