“Anh họ.”
“Để em quay video lại gửi dì đã.”
“Lúc này mà anh dừng lại thì không đáng mặt đàn ông.”
“Tiếp tục đi, mọi người đều rất trông đợi.”
......
Thẩm Tô Khê nghĩ đến cảnh tưởng lúc chiều tối, cả người muốn vỡ vụn.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Rốt cuộc cô đã làm gì thế này!
Không được hoảng hốt.
Có lẽ... chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi.
Không phải chỉ là nhầm em gái họ của bạn trai cũ thành tình địch, sau đó dưới cơn giận dữ, hôn bạn trai cũ thôi hay sao?
Không phải chỉ là em họ chân thành khen ngợi: “Chị dâu thật là khí phách.”
Sau đó cô còn ấm đầu đáp lại “Không có gì, do sắc đẹp gây nhầm lẫn thôi.” hay sao?
Đại khái là, chuyện cũng không nhỏ lắm...
Không nói tới chuyện mất mặt, ngay cả hình tượng của cô cũng sụp đổ tan tác.
Trong đầu Thẩm Tô Khê hiện lên vẻ mặt kỳ diệu của Giang Cẩn Châu lúc đó, như thể anh đang nói “Sau khi chia tay, bạn gái cũ ngày càng khao khát tôi, phải làm thế nào bây giờ”, “Tôi không vào địa ngục thì ai vào“...
A!
Đm!
Thẩm Tô Khê ôm chăn lăn qua lăn lại mấy tư thế vẫn không ngủ được, cô đành cầm điện thoại lên lướt weibo.
Trùng hợp nhìn thấy một blogger đăng bài.
[Cư dân mạng giấu tên gửi bài: Đi dạo phố vô tình nhìn thấy bạn trai ở bên cạnh người phụ nữ khác, tôi tức giận xông lên tát đôi cẩu nam nữ kia một cái... Nhưng bạn trai tôi nói người kia là em gái, là loại em gái cùng huyết thống!!! Bây giờ cả nhà bọn họ đều đã biết chuyện này... Ai có thể cho tôi biết, tôi nên làm cái gì đây?”]
“......”
Thẩm Tô Khê lướt đọc bình luận, rồi ấn thích một cái bình luận trên đầu: “Hi vọng các chị em phụ nữ nhớ cảnh giác: Trước khi ra tay phải suy nghĩ kỹ một chút, em gái trong miệng bạn trai có khi là em gái thật đó! Ra tay thì sướng trong chốc lát, nhưng xong việc thì coi chừng bị cả nhà bọn họ cho lên thớt.”
“......”
Bây giờ Thẩm Tô Khê càng thêm tin tưởng, cả nhà Giang Cẩn Châu sẽ ngồi xem video bọn họ hôn môi, bàn tán say sưa.
Cả nhà tức là, bao gồm cả cha mẹ của bạn trai cũ.
Nếu tái hợp thành công, vậy thì chính là cha mẹ chồng tương lai của cô.
“......”
Đầu óc rối rắm cả buổi tối, cô không ngủ được, hai mắt mở to tới lúc hừng đông. Hôm sau đến show “GLARE”, chuyên viên trang điểm nhìn khuôn mặt cô, than khóc cả buổi.
“Chị Khê, tối qua chị làm gì vậy, quầng mắt này có thể sánh tầm với gấu trúc đó. Em biết tay nghề em cao siêu, nhưng chị không thể thử thách em thế được.”
Thẩm Tô Khê hơi ngẩn người, cô còn hoài nghi chủ đích của chuyên viên trang điểm là khen kỹ thuật của bản thân. Chờ tới khi cô giương mắt nhìn vào gương, lời nói đến bên miệng nháy mắt bị nuốt trở lại.
Buổi sáng vội vàng ra cửa, gương cũng chưa kịp soi, bây giờ mới nhìn được, quả thật là khuôn mặt quen thuộc của bảo vật quốc gia.
Cô tùy tiện xua tay: “Em cứ làm thoải mái đi, che được bao nhiêu thì che.”
Tuy nói như vậy, chuyên viên trang điểm cũng không dám làm sơ sài.
Show diễn “GLARE” hôm nay không giống bình thường, các khách mời đều là người có danh tiếng trong nghề.
Cho nên đối với những người mẫu nhỏ đang lên như Thẩm Tô Khê, đây không chỉ là một buổi trình diễn. Nếu có thể phô hết khả năng ở buổi diễn này, sự nghiệp về sau không như diều gặp gió thì ít nhiều cũng suôn sẻ.
Làn da Thẩm Tô Khê rất đẹp, sáng bóng như ngọc. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, bởi vì màu da sáng, quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng, che hai lớp cũng không hết.
Chuyên viên trang điểm không hài lòng lắm: “Chị Khê, chị nhìn thử xem được không? Thật sự không che nổi.”
Thẩm Tô Khê nhìn vụt một cái: “Được rồi, cứ vậy đi.”
Cô đứng trước gương, chỉnh lại kẹp tóc: “Chị đây luôn dùng khí chất để áp đảo.”
Lúc nói lời này, cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn an ủi chuyên viên trang điểm một chút, nhưng bị người khác nghe được thì không đơn giản như vậy.
Thẩm Tô Khê khoanh tay, chậm rãi xoay người, tìm kiếm nơi phát ra tiếng cười chế giễu, cô bắt gặp ánh nhìn coi thường của Liễu Y Lan.
Ngạc nhiên là Liễu Y Lan nhanh chóng xoay mặt đi, giống như tất thảy vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Thái độ hiếm lạ thế này khiến Thẩm Tô Khê không nhịn được mà nhìn ả ta vài lần.
Chẳng nhìn được gì từ sườn mặt kia, nhưng cô phát hiện chỗ xương quai xanh của ả ta có một vết xước dài, trên vai trái cũng có vài dấu bầm chưa tan.
Còn chưa kịp suy nghĩ, đột nhiên, “bang” một tiếng, cửa phòng trang điểm bị mở toang, mọi người nhìn theo tiếng động--
Người phụ nữ bước vào mặc áo da màu đen, trang điểm sắc sảo, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra vẻ “không dễ chọc”, khí chất lạnh lùng càng tô điểm cho dáng vẻ đó.
Gót giày 8 centimet của cô đạp trên nền đất, cồm cộp, giống như đánh vào tim người khác, vô cùng chói tai.
Thẩm Tô Khê ngẩn người, một câu “Sao mày lại ở đây?” chưa kịp thốt ra, cô nhìn Tần Mật dừng bước chân.
Rồi nhìn Tần Mật giơ tay lên, tát xuống.
Động tác dứt khoát không do dự.
Mọi người như bị điểm huyệt, bất động tại chỗ, chỉ biết ngây ngốc ngồi đó.
Liễu Y Lan che nửa bên mặt, vẻ mặt không thể tin nổi, tựa hồ ả không đoán được Tần Mật sẽ xuất hiện ở đây, còn làm trò khiến ả ta chật vật trước nhiều người như vậy.
Qua một lát, ả buông tay xuống, dấu tay đỏ chát phối hợp với những giọt lệ đọng trên vành mi, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Có người không nhịn được, lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Cô là ai? Sao lại đánh người?”
Không biết có phải do sự quyết liệt của Tần Mật không, người kia rõ ràng đang chất vấn, thế nhưng lại run bần bật.
Tần Mật cười nhạt, liếc mắt nhìn qua: “Thế cô là ai? Muốn dạy tôi làm người sao?”
Người nọ bị ánh mắt lạnh băng phóng tới, lập tức sợ hãi rụt lại hai bước.
Thẩm Tô Khê nhìn hai người bọn họ mà suy tư.
Cái tát này của Tần Mật, kết hợp với “con người mẫu tiểu tam” cùng vết thương trên người Liễu Y Lan, không khó đoán ra ân oán giữa bọn họ.
Nghĩ thông suốt xong, Thẩm Tô Khê cười hì hì, thu hút sự chú ý của mọi người: “Bạn của tôi hình như có chuyện muốn thương lượng với cô Liễu đây, mọi người ra ngoài một lát đi.”
“......”
Cách thương lượng này có vẻ khách khí nhỉ.
Mọi người ở đây đều am hiểu nhìn mặt đoán ý.
Liễu Y Lan cho dù có quen biết bao nhiêu gã nhà giàu, bản chất ả ta vẫn là một người mẫu nhỏ nhoi không danh phận.
Nhưng người phụ nữ áo đen kia, toàn thân thanh cao, ngay cả tư thế hùng hổ dọa người cũng lộ ra khí chất kiêu ngạo tự nhiên.
Giống như công chúa hào môn lớn lên trong phú quý.
Chuyên viên trang điểm cùng các người mẫu khác lục tục rời đi, Thẩm Tô Khê do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo bọn họ ra ngoài, trở tay đóng cửa lại.
Gần như là cùng lúc, động tĩnh cách một cánh cửa vang ra.
Còn có giọng nói không hề khắc chế của Tần Mật.
“Tao đã cảnh cáo mày, mày muốn làm điếm thì cứ làm, nhưng đừng động tới mẹ tao.”
“Mày muốn chung sống với Tần Uy Hải cả đời đúng không?”
“Được, nếu còn một lần nữa, tao khiến tro cốt của mày cùng ông ta hòa chung cả đời.”
......
Thẩm Tô Khê tựa đầu lên tường, nhìn lá cây chậm rãi rơi xuống, ngáp một cái.
Sau khoảng chừng mười lần, cánh cửa mở ra.
Liễu Y Lan đi ngang qua người cô, bước chân lảo đảo không vững.
Không thể không thừa nhận, Tần Mật hôm nay ra tay có chút tàn nhẫn, với bộ dạng của Liễu Y Lan lúc này, đừng nói lên sân khấu diễn, có thể đi được tới thang máy đã không tồi.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách người khác được.
Thẩm Tô Khê cười nhạt, người phía trước đột nhiên dừng lại một chút.
Tần Mật dựa người bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động, cô không quay đầu lại mà nói: “Xin lỗi, bây giờ mọi người đều biết mày có một người bạn giang hồ rồi.”
Thẩm Tô Khê bước lên, cười không chút để ý: “Tao cảm thấy ra tay rất được.”
Dưới tình huống này, cả hai đều không biết phải nói gì, bầu không khí trầm lắng xuống.
Tần Mật lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, nghiêng đầu châm thuốc.
Đầu thuốc lá vừa cháy, Thẩm Tô Khê lập tức cướp từ miệng Tần Mật, thành thạo rít một hơi.
Tần Mật kinh ngạc: “Mày học hút thuốc khi nào?”
“Lớp 12.”
Tần Mật trầm mặc một lúc, sau đó châm thêm một điếu thuốc khác, người bên cạnh mới bổ sung: “Tao trộm của mẹ. Lần đầu hút, tao bị sặc đến run tay, một mẩu thuốc lá rơi lên người Cẩu Đản, cháy mất một nhúm lông của nó.”
Tần Mật ngẩn người một lát, sau đó bật cười ha hả.
Thẩm Tô Khê hỏi: “Mày thì sao?”
“Cấp II.”
Thẩm Tô Khê thở dài: “Tao chợt phát hiện, trên con đường phản nghịch này, mày luôn luôn đi phía trước tao.”
“Nếu mày muốn phản nghịch thật, ai cản được mày?”
Thẩm Tô Khê không tỏ ý kiến, cô nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Liễu Y Lan có nói đôi lời với tao.”
Thấy Tần Mật không phản ứng, cô giải thích: “Là con ả mày mới đánh phát khóc.”
Tần Mật lập tức bật dậy: “Nó nói gì?”
Thẩm Tô Khê im lặng một lúc, lời nói đến bên miệng đột ngột đổi ý: “Không có gì, nói sức lực của mày còn dũng mãnh nhanh nhẹn hơn cả tao.”
“......”
Biết cô không định nói như vậy, nhưng Tần Mật không truy hỏi thêm, chỉ giơ tay nhéo má Thẩm Tô Khê.
Thẩm Tô Khê vội vã né tránh: “Lát nữa tao phải lên sân khấu biểu diễn.”
“Lên sân khấu diễn cảnh gặm cây trúc hả?” Tần Mật cười cười, tự nhiên đổi đề tài.
“......”
“Cút đi.”
Sau đoạn nhạc đệm trong phòng trang điểm, Thẩm Tô Khê quả nhiên không thấy Liễu Y Lan lúc diễn.
Buổi diễn kết thúc, có người nói với cô: “Chị Khê, người ban nãy thật sự là bạn của chị à.”
Thẩm Tô Khê rút tay khỏi khuỷu tay cô ta, qua loa đáp một tiếng.
Người mẫu kia hậm hực mím môi nói tiếp: “Em có nghe nói Liễu Y Lan làm tiểu tam, nhưng người phụ nữ kia, vừa nhìn liền biết cũng không tốt lành gì.”
Thẩm Tô Khê “Ồ” một tiếng, xoay người lại nhìn cô ta: “Cô còn biết coi bói à? Vậy xem thử con người tôi thế nào đi? Không phải ngày thường cô hay dùng cái miệng này đi nịnh hót người khác lắm hay sao?”
Thẩm Tô Khê không nhớ rõ tên cô ta, nhưng đặc biệt có ấn tượng với khuôn mặt silicon kia. Có lần cô thấy cô ta khua môi múa mép sau lưng cô, đại khái là mắng cô bán thân vì tiền tài danh vọng.
Nếu không phải tính tình cô tốt đẹp, cô sớm đã tiễn cô ta lên Tây Thiên.
Nhân lúc người mẫu kia còn đang ngây người, Thẩm Tô Khê đã đi xa.
Tiệc mừng sau buổi diễn được tổ chức tại Nhã Trúc Hiên, bao một phòng riêng biệt, bên trái tấm bình phong còn có một đài phun nước nhỏ. Ánh đèn trên đài phun nước ẩn trong lớp sương mù tần tầng lớp lớp, pha lẫn ánh đèn dịu dàng, cảm giác thanh mát nhẹ nhàng.
Nhờ “ơn” cú tát của Tần Mật trong phòng trang điểm, Thẩm Tô Khê tương đối nổi bật.
Lần lượt có người đến kính rượu cô, cô đều lấy lý do sức khỏe không tốt mà từ chối.
Những người đó lập tức cảm thấy nhàm chán, quay lại bắt đầu những cuộc trò chuyện sáo rỗng.
“Woa, móng tay cô làm ở đâu vậy? Đẹp quá đi.”
“Cửa hàng của người nổi tiếng mới mở ở đường Hoài Nam đó. Ấy, cô có cái túi đẹp thế, là bản giới hạn của hãng Y, tôi nhớ chỉ có một chiếc thôi, vậy mà cô vẫn mua được.”
......
Thẩm Tô Khê im lặng trợn mắt nghe đám người bọn họ giả lả thảo mai.
Hừ, cái bản giới hạn của hãng Y còn đang đóng bụi trong tủ đồ của phú bà Tần Mật kìa!
Điện thoại bỗng nhiên rung lên vài tiếng, Thẩm Tô Khê mở ra xem, là tin nhắn của Giang Cẩn Châu.
Cô trả lời anh: “Em đang ăn ở Nhã Trúc Hiên.”
winter: “Phòng số mấy?”
Thẩm Tô Khê nhắn số phòng qua.
winter: “Đợi lát nữa về cùng nhau đi.”
Đang chuẩn bị trả lời, cô đột nhiên cảm giác đùi mình bị thứ gì đó che lên, hơi nóng, cũng hơi nhột.
Cô rũ mắt nhìn, sửng sốt một phen.
Đó là một bàn tay không quá đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng nhưng không thon dài, móng tay có vòng bán nguyệt rộng, đầu ngón tay còn hơi nhớp nháp, vừa lôi thôi vừa ghê tởm.
Hoảng loạn đè ép dưới đáy lòng suốt bao nhiêu năm, dường như đang ngóc đầu trỗi dậy ngay lúc này.
Thẩm Tô Khê hít một hơi sâu, móng tay ghim vào da thịt, cố gắng kiềm chế cơn hoảng sợ.
Cô nhìn sang, nhận ra người kia chính là phó giám đốc của “GLARE”, Triệu Tường.
Như tin rằng cô không dám phản kháng, bàn tay kia lại dịch lên trên mấy centimet.
“......”
Con mẹ nó!
Có người chú ý tới động tĩnh phía bên này, môi khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Thẩm Tô Khê hít thêm hơi nữa.
“Con người tôi tính tình không tốt lắm đâu.” Cô đột nhiên cười khanh khách.
Cho nên, nhịn một chút sóng êm gió lặng cái rắm!
Chín năm giáo dục bắt buộc chỉ dạy cho cô rằng “Uống rượu thì say, gặp chó thì đánh“.
Cô nắm chặt ly rượu chân dài, đứng dậy.
Ngay lúc này--
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn, giống như có vật nặng rơi xuống.
Còn chưa kịp nhận ra điều gì, mùi hương của hoa cỏ thanh mát đã bao vây lấy cô.