Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 4: Chương 4: Mẹ nó, trùng hợp như vậy?




Bắt gặp bạn trai trong quán bar không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là sau khi vừa ''chúc ngủ ngon''.

Thẩm Tô Khê đuổi theo, lúc tới gần cầu thang, cô bị mất dấu bởi một đám người đi lên.

Bọn họ chen trước cô, che lấp hoàn toàn bóng lưng quen thuộc kia.

Nhướn cổ cũng chẳng thấy gì, sửng sốt vài giây, cô bỗng thấy mình đa nghi.

Người giống người cũng đâu phải ít, huống hồ chỉ là một bóng lưng.

Hơn nữa, quần áo cũng không giống Giang Cẩn Châu lúc nãy.

Suy nghĩ kỹ càng một phen, Thẩm Tô Khê nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, cầm điện thoại lướt weibo, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân.

Tiếng giày cao gót, là Tần Mật trong bộ váy đen ngắn cũn cỡn.

Quán bar mở trên phố ẩm thực ngay trung tâm thành phố, bên ngoài không ít quán ăn vặt, khói bốc mịt mù. Bên trong bar cũng đầy sương khói, dưới ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc.

Thẩm Tô Khê ghé sát tai Tần Mật nói: ''Người đâu? Tới hết chưa?''

''Không biết.''

Giọng nói của Tần Mật hòa lẫn trong tiếng ồn, Thẩm Tô Khê nghe không rõ.

''Mày nói gì?''

Tần Mật không trả lời, kéo cô băng qua sàn nhảy, tới chỗ quầy bar yên tĩnh.

Sau đó mới nói: ''Để tao xem wechat.''

Tần Mật cúi đầu bấm điện thoại, Thẩm Tô Khê gọi hai ly margarita.

Rượu được bưng lên không bao lâu, Tần Mật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mấy bàn tròn rải rác bên phía trái.

Tất cả đều đông đúc người, vừa nhìn, Tần Mật đã đoán ra được đâu là bàn bọn họ muốn tới.

Nhìn một cái, lập tức há hốc mồm.

Đây là yêu ma quỷ quái phương nào?

Thẩm Tô Khê nhấp hớp rượu, nghe bạn tốt bên cạnh hít một hơi lạnh, sau đó chửi một câu thô tục.

Cô vừa định hỏi ''sao vậy'', ngước mắt lên liền nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới, suýt nữa phun ra rượu trong miệng.

Người nọ, mặt mày bóng loáng, dầu nhiều đến nổi có thể chiết thành chai.

??

???

Anh ta đi một đường thẳng tắp về phía mục tiêu: ''Xin hỏi, cô có phải là cô Tần, Tần Mật không?''

Tần Mật chửi thầm trong lòng, biểu tình trên mặt lại ngây thơ vô tội, hàng mi dài khẽ run, giọng nói mờ mịt: ''Ai cơ?''

Sau đó còn quay đầu hỏi Thẩm Tô Khê: ''Mày có quen không?''

Cánh tay không phòng ngừa bị véo một cái, Thẩm Tô Khê phản ứng rất nhanh: ''Không quen, ai vậy?''

Hai người vừa nói vừa đi về hướng toilet.

Thấy phía sau không có ai đuổi theo, cả hai mới dừng lại, ẩn mình sau chậu cây cảnh.

Người đàn ông kia đã trở về chỗ ngồi, hàn huyên với người bên cạnh.

Nhan sắc của hai người bọn họ quả thật vô cùng hiếm thấy, dễ nghe là ''không thể nhìn thẳng'', khó nghe chính là ''Nữ Oa cũng không dám nặn ra người như vậy''.

Thẩm Tô Khê khẽ huýt sáo một tiếng, nghĩ nghĩ, đưa mắt sang nhìn Tần Mật. . Chương mới nhất tại ( TrumTru yen.co m )

Từ sắc mặt như nuốt phải ruồi của Tần Mật, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

''Siêu mẫu mà mày nói đó hả?''

Sắc mặt Tần Mật càng thêm khó coi, miễn cưỡng nói: ''Ảnh chụp mà, khác với thực tế cũng là lẽ thường tình.''

Thẩm Tô Khê cắt lời: ''Nhưng mà thế này thì khác quá đáng rồi.''

Tần Mật nghẹn họng, không dám nói về đề tài nãy nữa, qua nửa ngày mới tổng kết lại một câu: ''Đàn ông đều là kính chiếu yêu.''

Hung hăng phát tán một hồi, Tần Mật đi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại, sau đó nói với Thẩm Tô Khê: ''Tao đi vòng vòng một chút.''

Thẩm Tô Khê nhìn trái nhìn phải, tầm mắt vô tình chạm phải mấy người ''siêu mẫu'' ban nãy, da gà da vịt nổi hết lên, cô lì lợm kéo tay Tần Mật: ''Chúng ta cùng đi.''

Tần Mật bật cười, gỡ tay cô ra: ''Bảo bối, mày biết loại phụ nữ nào cuốn hút nhất trong quán bar không?''

Thẩm Tô Khê dùng ngón chân để nghĩ cũng biết bạn mình chuẩn bị phô trương.

Quả nhiên, cô nhìn thấy Tần Mật cười một cái phong tình vạn chủng: ''Đương nhiên là loại phụ nữ xinh đẹp đi một mình như tao đây.''

''.....''

Tần Mật không nói được gì hay ho, nhưng không thể phủ nhận, miệng chó của người bạn này thỉnh thoảng cũng nhả ra được vài viên trân châu.

Thẩm Tô Khê ở lại một mình, không ít người tới mời rượu cô, không biết có phải do hơi men trong người hay không, cô đều so sánh mỗi người với Giang Cẩn Châu một chút.

Cuối cùng, hứng thú đều tan hết.

Cô thừa nhận, nếu tất cả đàn ông đều là chó, Giang Cẩn Châu nhất định là--

Chó đầu đàn.

Có nhân viên quán bar đi ngang qua, cô thuận miệng hỏi: ''Phòng bida ở đâu vậy?''

Nhân viên lễ phép chỉ đường cho cô.

Thẩm Tô Khê theo bản năng ngước mắt nhìn lên tầng 2, ánh mắt lập tức cứng lại.

Cách đó không xa, thân hình người đàn ông tuấn tú, chống tay vào lan can, cổ áo lỏng lẽo, một bên vạt áo sơ-mi vô tình bị vén lên eo, có chút lười nhác mệt mỏi hơn ngày thường.

Rồi sau đó, tầm mắt Thẩm Tô Khê nhích lên từng chút--

Gương mặt này.

....

Đm!

Một giờ trước.

Gần 9 giờ, những con thú bị đè nén cả ngày rốt cuộc cũng được giải phóng, ùa ra khắp phố. Cuộc sống về đêm ở Việt thành giống như lá sen đầu hạ, lộ ra từng chút sắc nhọn.

Sau khi tạm biệt Thẩm Tô Khê, Giang Cẩn Châu thay âu phục trong xe, trực tiếp lái đến quán bar

Người tổ chức party tới muộn, Trần Kỳ ôm một em gái xinh đẹp lên phòng trên tầng 2.

''Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái tôi.''

Cô gái kia thanh lệ đáng yêu, cong môi cười khẽ, bên má còn có lúm đồng tiền.

Có người trêu chọc: ''Vận khí của cậu không tồi, sự nghiệp tình duyên đều gặt hái tốt đẹp.''

Trần Kỳ vui vẻ ôm vai bạn gái, hào phóng trả mọi chi phí đêm nay.

Đối diện với gương mặt tràn đầy gió xuân kia là Giang Cẩn Châu, anh nghịch bật lửa trên tay, cười nhàn nhạt: ''Trời nóng như vậy, hai người tắm sauna sao?''

Đêm thu ở Việt thành không thể xem là nóng, mấy ngày gần đây lại càng lạnh lẽo, lời của anh chỉ đơn thuần là một câu trêu chọc chua lòm mà thôi.

Trần Kỳ thích nhìn anh ăn giấm, cho nên không thèm để ý, chỉ quay đầu dỗ bạn gái: ''Mặc kệ cậu ta. Bạn gái không cho chạm vào nên cậu ta ghen tỵ thôi.''

Bạn gái Trần Kỳ thẹn thùng cười một tiếng, sau đó ghé sát tai anh ta nói gì đó rồi đi xuống lầu.

Có người nhanh nhẹn bắt lấy ý tứ trong lời nói của Trần Kỳ, vội vàng hỏi: ''Giang thiếu có bạn gái khi nào vậy?''

Tầm mắt của Trần Kỳ chậm rãi rời khỏi cầu thang, anh châm một điếu thuốc lên hút, đột nhiên nghe thấy câu hỏi, cười đến mức suýt nhả khói thuốc: ''Ba tháng rồi, đến tay cũng chưa nắm.''

Tiếng cười không ngớt, mọi người đều cười châm chọc Giang thiếu, nhưng cũng không ai tin lời Trần Kỳ là thật.

Giang Cẩn Châu đen mặt đạp Trần Kỳ một cước: ''Gọi tôi đến chỉ để nói mấy lời này?'' Anh xúc động đến nỗi muốn đoạt điếu thuốc dí xuống chân giữa của cậu ta.

Trần Kỳ lui ra một khoảng cách an toàn rồi mới nói: ''Sao có thể?'' Anh chống tay lên lan can, nhìn xuống phía dưới: ''Hẹn cậu ra gặp bạn gái mới của tôi.''

Khoe khoang là một lý do, chủ yếu là vì từ sau lúc về nước, Giang Cẩn Châu rất khó hẹn, muốn hẹn cũng phải tìm lý do.

Mà đương nhiên, lý do Trần Kỳ mượn tạm chính là ''nhìn thấy Thẩm Tô Khê hẹn hò với người khác''.

Biết mình bị lừa, Giang Cẩn Châu không nói nữa, ngồi xuống bấm điện thoại, vẻ mặt hơi thả lỏng.

Trần Kỳ thu lại ý cười, ngồi xuống bên cạnh Giang Cẩn Châu, chợt phát hiện ly rượu của anh trống không.

''Không uống à?''

Trần Kỳ cầm chai rượu tới, làm bộ rót vào ly Giang Cẩn Châu, anh ngăn lại: ''Không uống.''

''Giang thiếu, vất vả lắm mới hẹn được cậu ra, cứ thế này thì chán chết.''

''Lái xe, không uống.''

Trần Kỳ bỗng hoài nghi lỗ tai mình, qua một lúc mới hoàn hồn.

''Tới đó tôi gọi giúp cậu tài xế là được.''

Giang Cẩn Châu buông điện thoại, nâng mí mắt nhìn Trần Kỳ một cái, sau đó cầm ly rượu rỗng gọi phục vụ: ''Cho tôi coca.''

Trần Kỳ chỉ thấy lỗ tai lùng bùng: ''?''

Đêm nay anh ta đã mạnh miệng bảo chuốc Giang Cẩn Châu say đến quên trời quên đất mới thôi, cho nên không cam lòng, tiếp tục đẩy chai rượu lại lôi kéo: ''Coca cũng được thôi, nhưng tôi nhắc nhở cậu, coca làm giảm chất lượng t*ng trùng(*).''

Thực chất thì coca chỉ diệt t*ng trùng khi tiếp xúc trực tiếp, còn uống thì không sao nha.

''Bà tôi thường nói, gieo nhân nào gặt quả nấy, bây giờ uống coca, sau này không lên được, hạnh phúc nửa đời sau của Thẩm Tô Khê phải làm thế nào đây??''

''Được.'' Giang Cẩn Châu nhướn cằm, cầm chai rượu lên, đổ phân nửa trước mặt Trần Kỳ, cười phúc hậu vô hại: ''Cậu thử qua rồi?''

Vẻ mặt kia còn không phải đang nói ''Tôi sớm biết cậu có ý nghĩ không an phận nhưng hãy thu lại ý tưởng viển vông đó đi, cậu không xứng để play tôi'' hay sao.

''.....''

Cuối cùng, Trần Kỳ chỉ có thể giả vờ hờ hững, quay đầu 90 độ, lớn tiếng la hét: ''Cao Duệ đâu rồi?''

Vừa nói, vừa chuồn đi nơi khác.

Có người mới tán được em gái trong quán bar, nói đôi ba liền phát hiện đối phương thích chơi pubg, cho nên muốn thể hiện một phen, rủ Giang Cẩn Châu đến chơi cùng.

''Giang thiếu, tới ăn gà (pubg) đi.'' Giang Cẩn Châu chơi trò này giỏi nhất trong số bọn họ, phải tranh thủ mời anh về đội để tăng phần thắng.

Giang Cẩn Châu đang định đồng ý, một giọng nói vang lên.

''Ai gà? Giang thiếu hả?''

Không thể không nói, đàn ông đối với phương diện này tương đối nhạy cảm, Cao Duệ mới đi toilet về, vừa bước lên cầu thang liền nghe được lời này, hào hứng nhập cuộc.

''Kêu cái cc.'' Người vừa mới rủ buông ly rượu, đẩy vai Cao Duệ, nửa đùa nửa thật mà nói: ''Coi chừng bị Giang thiếu nghe được, gà giữa hai chân cậu cũng không còn đâu.''

Giang Cẩn Châu đích xác nghe được, nhưng anh cũng không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang: ''Trần Kỳ tìm cậu.''

Cao Duệ sửng sốt, quét mắt một vòng nhưng không thấy Trần Kỳ đâu: ''Tìm tôi làm gì?''

Giang Cẩn Châu nhún vai, bình thản nói: ''Không biết, chắc là nhớ cậu.''

Cao Duệ: ''?''

Cao Duệ xem như anh nói giỡn, cho nên không để ý, ném gậy bida sang: ''Làm một ván.''

Giang Cẩn Châu chụp lấy, bảo anh ta đánh trước, sau đó, anh xắn tay áo sơ-mi lên, cánh tay gầy nhưng rắn chắc, gân xanh hiện rõ.

Cao Duệ cũng không từ chối, vừa đánh vừa nhớ lại lời Trần Kỳ nói ban nãy, thuận miệng nói: ''Hôm nào mang bạn gái tới cho bọn tôi nhìn một chút.''

Khởi đầu thuận lợi, viên bi đỏ lăn một mạch xuống lỗ.

''Đêm nay quả thật vận khí không tồi.''

Giang Cẩn Châu lui lại mấy bước, tựa nửa người lên lan can, một tay cắm túi quần, một tay cầm gậy bida, anh cười lười nhác.

Rồi mới nói: ''Cô ấy rất thuần khiết, sẽ không tới mấy chỗ như quán bar đâu.''

Nói xong, Cao Duệ lại đánh thêm một bi vào lỗ.

Rất có tư thái đánh một lượt về đích.

Giang Cẩn Châu cảm thấy không thú vị, buông gậy, nhìn xuống phía dưới lầu. Tầm mắt di chuyển lên lên xuống xuống.

Sau đó đột nhiên dừng lại.

Như có linh cảm, người dưới lầu cũng ngẩng đầu lên, nét hoảng hốt rõ rệt trên gương mặt trang điểm quyến rũ.

Ánh mắt hai người cứ thế không hẹn mà gặp giữa tiếng nhạc xập xình.

''.....''

''.....''

Mẹ nó, trùng hợp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.