Bóng đen bao phủ đột ngột, đôi mắt Thẩm Tô Khê có chút khó chịu, cô hơi híp mắt, qua một lúc tầm nhìn mới dần khôi phục.
Trên cổ tay của người phụ nữ kia ngoài chiếc vòng ngọc bích ra thì còn có một bàn tay trắng trẻo to lớn.
Ánh mắt cô nhìn lên, thấy khuôn mặt giống Lâm An như đúc, cô ngẩn ra, sau đó vô thức lùi lại, theo bản năng kháng cự.
Không một ai phát hiện động tác nhỏ của cô.
Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn về cậu nam sinh xuất hiện đột ngột.
Làn da cậu rất trắng, tái nhợt như ngâm nước lâu ngày, con ngươi đen láy bên dưới mí mắt mỏng, ý tứ cảnh cáo như có như không.
Nhưng lực nắm trên cổ tay vẫn thô bạo như cũ, thấy đối phương không có ý định buông tay, người phụ nữ hoàn toàn bị chọc giận, tay còn lại chộp lấy cái túi trên kệ sách, đập vào mặt cậu.
Mọi chuyện phát sinh quá bất ngờ, tất cả đều sửng sốt.
Qua một lát, Lý Hiểu Nhạc hô lên: “Mặt cậu chảy máu rồi!”
Thẩm Tô Khê khẽ giật mình, nghiêng người nhìn cậu nam sinh.
Gò má trái của cậu xuất hiện một vết xước, máu chảy dài tới tận cằm, sắc đỏ nổi bật trên làn da trắng.
Người phụ nữ kia ban nãy giận quá mất khôn, hoàn toàn không ý thức được hậu quả, bị tiếng kêu của Lý Hiểu Nhạc dọa sợ, cô ta chột dạ rời mắt: “Tôi... Chuyện này không liên quan tới...”
Thẩm Tô Khê không cho cô ta cơ hội ngụy biện, cô quay đầu nói với Triệu Thần: “Báo cảnh sát đi.”
Nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, người phụ nữ tự giác đuối lý, không còn khí thế hùng hổ như trước nữa, vội vã ôm con chuồn đi.
Trò khôi hài cứ thế mà kết thúc chẳng báo trước, người xem diễn cũng dần dần biến mất.
Tầm mắt Thẩm Tô Khê lần nữa quay lại, nhưng cậu nam sinh đã rời đi lúc nào không hay.
Cô hỏi Lý Hiểu Nhạc: “Có thấy người đi đâu không?”
Lý Hiểu Nhạc suy nghĩ vài giây mới biết cô đang nói tới ai: “Hình như hướng bên phải.”
Thẩm Tô Khê tìm được nam sinh kia ở ven đường cách đó không xa.
Lúc ở hiệu sách cô chỉ lo giải quyết tranh chấp, bây giờ mới phát hiện cậu mặc rất ít.
Trời bắt đầu vào đông, nhiệt độ không khí đã giảm còn mười mấy độ, cậu dường như không sợ lạnh, chỉ khoác một lớp áo mỏng.
Ống quần còn xắn lên.
Cậu không nhìn thấy cô, nhanh nhẹn nhấc chân bước lên xe đạp, một chân đặt trên bàn đạp, một chân giẫm dưới đất, ống quần xắn lên một đoạn, để lộ cơ bắp cường tráng.
Thẩm Tô Khê hơi lơ đễnh.
Không chỉ gương mặt, cảm giác cậu mang lại cũng rất giống Lâm An, thoạt nhìn yếu đuối, nhưng luôn giống như ẩn giấu sức mạnh không thể tả nổi.
“Vẫn nên xử lý vết thương một chút đi.” Thẩm Tô Khê dừng lại sau lưng cậu.
Nam sinh quay đầu, có chút kinh ngạc, cậu không nhận túi thuốc cô đưa qua, chỉ nhìn cô không nói lời nào.
Ánh mắt kia đen kịt, nhìn không ra cảm xúc gì, Thẩm Tô Khê bấm đốt ngón tay, căng da đầu nói tiếp: “Cậu tự xử, hoặc tôi xử lý đơn giản cho cậu, hoặc bây giờ đi bệnh viện.”
Qua một lúc lâu cậu mới trả lời: “Chị xử lý đi.”
“......”
Thẩm Tô Khê nghẹn nghẹn.
Cô chỉ khách sáo vậy thôi.
Ven đường có rất nhiều cửa hàng, Thẩm Tô Khê dẫn cậu tới trước một tiệm chưa mở cửa. Cậu trai trẻ nhanh chóng để xe ngay ngắn bên bồn hoa rồi bước về phía cô.
Cậu đang định ngồi xuống, Thẩm Tô Khê đột nhiên dịch xa ra một chút.
“Chị đang sợ tôi?” Giọng nói của cậu vẫn trầm thấp như cũ: “Vì sao chị lại sợ tôi?”
Thằng nhóc này còn nhiều chuyện như vậy?
Thẩm Tô Khê không thừa nhận mà hỏi lại: “Vì sao tôi lại sợ cậu?”
Cô mở gói tăm bông, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Không có việc gì làm thì đọc nhiều sách nhiều báo một chút.”
Vừa mới lấy tăm bông ra, còn chưa kịp quay người lại, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ đằng sau.
Rồi ngừng lại trước mặt cô.
Theo bản năng cô ngước đầu lên nhìn, sửng sốt một chút, tay cứ thế dừng giữa không trung: “Sao anh tới đây?”
Giang Cẩn Châu nắm chặt áo khoác vest trong tay, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua cậu thanh niên bên cạnh rồi mới nhìn Thẩm Tô Khê: “Tần Mật gọi điện cho anh, nói rằng hiệu sách xảy ra chuyện.”
Lúc nói chuyện hơi thở của anh vẫn còn dồn dập.
Giang Cẩn Châu không nói dối, thời điểm nhận được cuộc gọi từ Tần Mật, anh mới đi xã giao từ nơi khác về.
Nguyên văn của Tần Mật là: Nếu cậu còn ở Việt thành, bây giờ hãy chạy nhanh sang hiệu sách của Tô Khê, có người gây sự ở đó.
Khi anh chạy tới hiệu sách, nhân viên nói mọi chuyện đã xong xuôi.
Anh đi dọc gần đó hết nửa vòng mới tìm thấy Thẩm Tô Khê.
Không chỉ một mình cô.
Nghĩ đến đây, tầm mắt anh lại quét qua, tương giao ngắn ngủi với cậu nam sinh, anh không nhịn được nhếch mép một cái.
Ranh con không biết lượng sức mình!
Xài lại khổ nhục kế y chang anh năm xưa.
“Để anh.” Giang Cẩn Châu bước tới, ngăn cách hai người bọn họ.
Thẩm Tô Khê dịch sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh cầm túi thuốc lên, tăm bông đột nhiên rơi hết ra ngoài.
Ba người đều ngừng lại: “......”
Thẩm Tô Khê “a” một tiếng.
Cứ có cảm giác anh cố ý ấy nhỉ?
“Anh không để ý gói tăm bông đã mở rồi.” Giang Cẩn Châu tự nhiên giải thích, vừa cúi người nhặt tăm bông dính bụi vừa nói: “Để anh đi mua cái khác.”
Thẩm Tô Khê ngăn lại: “Anh không quen thuộc đường ở đây, để em đi mua.”
Anh ngừng vài giây rồi mới gật đầu: “Nhớ cẩn thận.”
Giang Cẩn Châu chậm rãi thu hồi tầm mắt, đuôi mắt khẽ rủ, tùy tiện ném gói tăm bông xuống.
Nam sinh híp mắt nhìn qua.
Anh lười nhác cười một tiếng: “Nói chuyện.”
Thẩm Tô Khê mua xong tăm bông, trên đường về, cô nhìn thấy có bóng người mặc đồng phục học sinh lấp ló cạnh cây đa.
Đồng phục rất quen mắt, là của trường cấp III năm xưa cô học.
Hôm nay không phải thứ năm sao?
Học sinh trung học Bắc thành sao lại ở chỗ này?
Bước tới gần, cô phát hiện nữ sinh buộc đuôi ngựa đang nhìn sang bên kia đường, ánh mắt vừa vặn phóng tới chỗ Giang Cẩn Châu.
?
Đang nhìn Giang Cẩn Châu hả?
Lại là Giang Cẩn Châu?
Đồ đàn ông chết tiệt này, đi đâu cũng chọc phải hoa dại!
“Nhìn cái gì đó?”
Bị hơi lạnh phả lên cổ, nữ sinh bất giác rụt người quay đầu lại, nhìn thấy người trước mặt, cô gái sửng sốt một lúc, hai mắt sáng lấp lánh: “Chị!”
“......”
“Ai là chị của cưng?” Thẩm Tô Khê lập tức gỡ móng vuốt đang túm lấy tay mình ra.
Nữ sinh kia không để ý thái độ xa cách của cô mà nói: “Chị, có thể giúp em khuyên nhủ cậu ấy trở về trường học được không? Đã nửa học kỳ cậu ấy không tới trường rồi.”
“Ai?” Thẩm Tô Khê không hiểu lắm, cô nhìn theo ngón tay của nữ sinh.
“Cậu ấy tới Việt thành tìm chị, cho nên chỉ cần chị bảo cậu ấy trở về, cậu ấy nhất định sẽ nghe.”
Thẩm Tô Khê hơi nhíu mày: “Cưng nhận lầm người rồi, cậu ấy không tới tìm chị, chị không quen người này.”
Khóe miệng nữ sinh đột nhiên sụp xuống, cho rằng cô ngại phiền toái, không muốn giúp.
“Sao chị lại như vậy?”
“......”
Như vậy là như thế nào?
Biết nữ sinh không đặt tâm tư lên Giang Cẩn Châu, Thẩm Tô Khê lười nói tiếp, trực tiếp đi sang bên kia đường, nhưng không hiểu ma xuy quỷ khiến thế nào cô vòng ngược trở lại: “Cậu ấy tên gì?”
“Lục Lễ!” Nữ sinh lớn tiếng đáp: “Lục trong con đường, Lễ trong lễ phép.”
“À.”
“Chị nhớ ra rồi?”
“Ừ.” Cô nghiêm túc gật đầu: “Đúng là không quen thật.”
Ở ngã tư, Thẩm Tô Khê gặp Lục Lễ: “Cậu đi đâu?”
Không chờ cậu đáp, Giang Cẩn Châu đã nhanh chóng tiến lên, giành trước một bước: “Cậu ấy nói muốn về tự bôi thuốc.”
Bước chân Lục Lễ dừng lại một lát, rồi sau đó bước vòng qua bọn họ tới chỗ bồn hoa, không quay đầu lại.
Thẩm Tô Khê nghi hoặc nhướng mày: “Có phải anh nói gì với cậu ấy không?”
Giang Cẩn Châu nắm lấy tay cô: “Không nói gì hết.”
Anh không rõ sự tình thế nào, đương nhiên cũng chẳng muốn biết, chỉ đơn giản là nhìn thằng ranh tâm cơ này không vừa mắt mà thôi.
Cho nên lúc nãy anh đã dạy dỗ lại cậu ta bằng những lời chân tình nồng thắm, nào ngờ đối phương mới nghe được hai ba câu đã tước vũ khí đầu hàng.
Thẩm Tô Khê đáp một tiếng, không hỏi nữa.
Lục Lễ tấp xe vào lề đường, tay phải gác lên tay lái, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Khói thuốc dần bốc lên, làm nhòe đi hai bóng lưng xa xăm phía trước.
Bỗng chốc, cậu nhớ tới lời người đàn ông kia vừa nói.
Với giọng điệu cực kỳ điềm đạm nhưng nghiêm túc--
“Tỏ vẻ đáng thương với tôi cũng vô dụng.”
“Bạn gái tôi tâm địa mềm yếu, ven đường gặp chó mèo bị thương cũng sẽ đem về chữa.”
“Cho nên tốt nhất cậu thu hồi tâm tư lại đi, đừng mơ tưởng chuyện viển vông nữa.”
“Tuy rằng bây giờ trên mặt cậu chỉ có một vết thương như vậy, nhưng tôi không chắc sau này nó biến thành dạng gì.”
Đến khi Thẩm Tô Khê ngây ngốc theo Giang Cẩn Châu lên xe, cô mới bất giác ý thức được mình còn đang nổi giận với anh.
Sao lại lên xe anh ngồi rồi?
Không có chút tiền đồ nào!
Giang Cẩn Châu quét mắt qua nhìn, thấy cô xụ mặt như đang nói “Đừng nói chuyện với em, em còn đang tức giận, không biết dỗ hả”, anh không nhịn được mà cười khẽ một cái.
Trong xe yên tĩnh, tiếng cười đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Tô Khê không tin nổi vào tai mình, cô quay đầu sang nhìn, ý cười bên môi anh vẫn chưa tan hết.
Anh cười!
Anh còn dám cười??
Có phải ngày thường tính tình cô tốt quá đúng không? Cho nên cái nết của anh mới thế này?
Giang Cẩn Châu ngừng xe ven đường.
Mùa đông khiến trời tối sớm hơn mọi ngày, mới qua 6 giờ, sắc trời đã hoàn toàn trầm xuống, ánh đèn mờ nhạt bị ngăn cách ngoài lớp kính xe.
Đèn trên trần xe đột nhiên sáng lên, Thẩm Tô Khê nhìn thấy hai mắt anh cũng sáng ngời.
Vốn cho rằng tiếng cười ban nãy đã đủ làm cho cô bước vào thời kỳ mãn kinh, nào ngờ anh nói tiếp: “Anh rất vui.”
“......?”
Vậy anh nên tận hưởng lần vui vẻ cuối cùng trước khi chết đi!
Ngừng hai giây, Giang Cẩn Châu nói: “Đây là lần đầu tiên em nổi giận trước mặt anh.”
Lúc Tần Mật gọi cho Giang Cẩn Châu còn nhắc tới một việc: Lâm Diệp Thư nhắc tới chuyện bảy năm trước với Thẩm Tô Khê.
Kết hợp tin tức này lại, không khó đoán được vì sao Thẩm Tô Khê lại giận.
- - Cô ghen.
Thẩm Tô Khê nghe không hiểu.
Giang Cẩn Châu nhìn cô: “Anh và Lâm Diệp Thư không có gì hết.”
Anh không giải thích gì nhiều, chỉ cho cô một hứa hẹn: “Không bao lâu nữa, cô ta sẽ không làm phiền em nữa.”
Thẩm Tô Khê bị Tần Mật ảnh hưởng rất nhiều, đọc không ít ngôn tình cẩu huyết, cộng thêm thân phận Thái tử gia chói lọi của Giang Cẩn Châu, khó mà không liên tưởng anh với tổng tài bá đạo trong truyện.
Mà tổng tài bá đạo thường nói cái gì?
- - Cút! Cút xa khỏi tôi!
Cho nên, ý anh là đá văng con ả trà xanh ra chuồng gà đúng không!
Nghĩ thông suốt xong, cô nén cười, giả vờ nói: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Tốt nhất đá cô ta ra ngoài vũ trụ luôn đi.
“Anh đã hứa với mẹ em rồi, tất cả đều vì em, những thứ khác thì anh không để tâm.”
Khóe môi anh cong lên, cười đến mức vừa văn nhã vừa bại hoại.
Ngay sau đó, “cạch” một tiếng.
Thẩm Tô Khê đè nén nhịp tim thình thịch, nhìn về phía anh: “Anh tháo dây an toàn làm gì?”
“Ồ, tư thế này thoải mái.”
“?”
“......”
Thẩm Tô Khê soi gương hết nửa ngày, son môi tràn hết ra viền, nhìn có khác gì bị sưng không.
Trước kia cô phải mù cỡ nào mới cảm thấy bạn trai mình là chính nhân quân tử?
Nhìn miệng cô xem, nói bị chó gặm cũng không ngoa.
Thẩm Tô Khê sửa soạn mất một lúc rồi mới dám bước vào nhà.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Thanh ngồi bất động trên sofa, sắc mặt âm trầm khó hiểu.
Cô rủ mắt nhìn, phát hiện trước mặt bà bày ra một đống ảnh chụp.
“Mẹ, chuyện này con có thể giải thích.”
Nhưng Thẩm Thanh không cho cô cơ hội đó.
“Con trở về Bắc thành với mẹ, ngay-lập-tức!”